Từ từ viết ...
+9
gia khanh
Lôi Vũ
Cuội
huuhoi
hoang
Tho Ngoc
Thi Mau
nnk
Huong ngoc
13 posters
Trang 2 trong tổng số 5 trang
Trang 2 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
Re: Từ từ viết ...
Dzị đêm nay chủ quán mất ngủ thử đi, hí híhuuhoi đã viết:Vậy thì mình hãy mong thêin hạ mất ngủ nhiều nhiều, để có thêm ý tưởng hay hay, hén!
Thi Mau- Tổng số bài gửi : 602
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Hì hì, đâu phải ai mất ngủ cũng đẻ ra ý tưởng hay đâu Mầu! Biết người, biết ta, cứ ôm gối ngu khỏe cho chắc ăn!
huuhoi- Tổng số bài gửi : 1351
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Ngủ thôi, đừng có ...nguhuuhoi đã viết:Hì hì, đâu phải ai mất ngủ cũng đẻ ra ý tưởng hay đâu Mầu! Biết người, biết ta, cứ ôm gối ngu khỏe cho chắc ăn!
Cuội- Tổng số bài gửi : 602
Join date : 29/12/2009
Re: Từ từ viết ...
huuhoi đã viết:Hi hi, bị Cuội bắt giò !
gia khanh- Tổng số bài gửi : 532
Join date : 12/12/2009
Lãng đãng ...xuân
Lãng Đãng ... Xuân .
Sau mỗi chuyến đi, tôi thường lóc cóc một vài trang , gọi là tùy bút cũng được, tạp ghi cũng xong, chủ yếu là để mang lên TVK hay web NH77 . Bây giờ quán Trăng đã mất , web cũng không còn , nhưng theo thói quen, tôi vẫn muốn ghi lại đôi điều …
Nhưng ….viết về cái gì bây giờ ? Tết năm nào mà chẳng đi : SG- NT- TH một vòng lẩn quẩn . sau đó nếu làm siêng thì chạy thẳng lên DL , hưởng chút không khí mát dịu ngày xuân trước khi tiếp tục cày bừa cho hết kiếp người .
Năm nào cũng kể lể chuyện nhà, chuyện người riết cũng nhàm . Tôi đã thầm nghĩ biết bao lần như vậy sau mỗi chuyến du xuân . Nhưng cuối cùng rồi cũng tặc lưỡi , ngồi vào bàn gõ gõ , chỉ là lưu lại chút "kỷ nghệ" cho riêng tôi , bỡi thời gian trôi qua sẽ làm đầu óc thêm lú lẫn . Những chuyện vừa mới xảy ra một hai năm gần đây thôi mà đã quên tuốt mất . Dở blog ra ôn lại, mới sực nhớ ra là mình đã có lúc suy nghĩ như thế này, nhưng vài hôm sau lại ý kiến ngược lại v.v và v.v. .
Nghĩ cũng ngộ , năm nào cũng viết về bao nhiêu nơi đó, nhưng ý tưởng đâu có bị trùng nhau, có chăng là mỗi năm sự thú vị giảm dần, nói 1 cách khác là “ niềm hứng thú tỉ lệ nghịch với tuổi tác và thời gian “ mà thôi .
….Vì mấy đứa em rủ nhau thăm ba mẹ trước tết để mồng hai khăn gói về quê vợ, nên bà chị là tôi đành làm chuyện ngược lại là thăm quê mình trước, rồi sau đó mới vòng lại “ quê người “ . Bà Nội biết nên cũng không đến nỗi trách móc, chỉ dặn “ nhớ thăm mộ Ba , để Ba phù hộ trên đường bình an “ … Nhưng cũng đâu có làm theo lời nội được , vì tên “ tài xế “ chở cả nhà ra TH xong phải vòng lại NT đáp chuyến bay cuối năm NT-SG ăn tết , nên sáng sớm 29 tháng chạp chúng tôi đã lục tục lên đường .
Đoạn đường dài 120km này, ngày xưa chúng tôi đã đi đến mòn lốp xe ...than , sáng sớm ra bến xếp hàng mua vé , xong chen chân với heo, gà , vịt , ngỗng của mấy bà đi buôn , cả bao nhiêu con người và su'c vật chất lên xe như cá hộp , ngộp thở muốn chết mà phải mất nguyên một buổi sáng mới tới . Nếu chẳng may gặp vận xui xẻo, xe hỏng giữa đường thì phải tối mờ tối mịt mới về nhà .
Mãi bây giờ, đứa con trai lớn còn nhắc hoài chuyến xe TH-NT đi cùng với cậu út : 7g sáng đi, 7g tối đến – mà đứa em gái sinh sau đẻ muộn của nó chẳng thèm tin, cứ tưởng thằng anh phịa cho vui chuyện đường dài … Đoạn đường ấy, ngày hôm nay chỉ hơn hai giờ ngồi xe đã đến nơi , nhưng cô nhỏ cứ càm ràm sao không mua vé máy bay , khỏi mỏi lưng, khỏi mất nhiều thời giờ lăn bánh ..xem ra thì đúng như nhận xét : “ thế hệ chúng mình được nuông chiều quá “ đến sinh hư là đây
Nhớ lại , mới khoảng năm sáu năm trước, còn gặp xe ngựa , xe lam chở mấy đứa nhóc mặc áo quần xanh đỏ lóc cóc trên quốc lộ, mà năm nay không bói ra 1 chiếc . Dọc đường chỉ thấy xe khách phóng vù vù lạng qua lách lại – những chiếc xe tư nhân mà OX đã gọi đùa “ là những cỗ quan tài bay “ . Thiệt tình, tôi không hiểu tại sao có những người lại xem nhẹ tính mạng của mình và hành khách như vậy . Chẳng biết phóng nhanh , vượt ẩu sẽ rút ngắn quãng đường được bao nhiêu phút , nhưng nếu chỉ cần thắng chậm 1 giây là con đường đến BV sẽ rất gần, hic .
Hai bên đường , hoa tết bày bán qua loa, có lẽ thiên hạ đã dồn hết vào chợ, hoặc có riêng những con đường hoa trong nội thành . Qua Ninh Hòa , quán sá chỉ còn lác đác vài chùm nem chua , đến Tân Dân , thợ làm đá hầu như đã nghỉ, chỉ có những đống đá chẻ ngày càng ngự chót vót trên đỉnh núi cao . Kể về những tháng ngày còn làm việc ở cty Đá, đi nghiệm thu sản phẩm cho cô nhỏ nghe mà cứ như bà già trầu ôn chuyện đời xưa … Thế mới biết mình đã già hung rồi …
Năm nay, có người hào phóng book ks năm sao : CenDeluxe của Thuận Thảo , nên chúng tôi được đón tiếp niềm nở ngay từ lúc mới bước chân xuống xe . Những nhân viên phục vụ áo đuôi tôm, cravat , hoặc áo dài vàng chanh rực rỡ luôn tươi cười đóng , mở cửa cho khách với thái độ như phục vụ Nữ hoàng - làm kẻ chuyên du lịch bụi là tôi đây cảm thấy áy náy không quen . Tất cả hành lý được 1 người đẩy xe đến, chất lên và đem đến tận phòng, trao chìa khóa, hướng dẫn cách sử dụng xong cúi chào lễ phép bước ra .
Mặc dù được HDV du lịch dặn dò rất kỹ cho mỗi chuyến ra ngoại quốc là nếu có nhân viên phục vụ mang hàng lý lên phòng thì nhớ cho tiền tip, trung bình là 1USD cho 1 lần “ được phục vụ “ , nhưng tôi không có dịp chứng tỏ “ sự văn minh “ của mình tại ks năm sao này – vì người hầu phòng sau khi xong nhiệm vụ đã nhanh chóng rút lui, mà không loanh quanh đâu đó chờ khách hàng mở túi ( như đã được khuyến cáo ) . Hình như họ đã quen với việc “ thượng đế Ta không bao giờ cho tiền boa vậy ! “
Tôi lẩn thẩn nghĩ không biết tại sao, khi ra ngoại quốc người ta rất vui lòng chi đẹp với nhân viên phục vụ phòng , với HDV địa phương, mà lại keo kiệt và tính từng đồng khi tính đến chuyện cho tiền tip HDV Việt Nam, hoặc người dọn phòng VN, trong khi thu nhập của những người này chắc chắn là thấp hơn quý vị waiter , waitress kia rất nhiều . Có lẽ mặc cảm Hai Lúa lên Tỉnh, sợ bị chê ngố , chê nhà quê làm cho dân Ta phải tỏ ra mình là kẻ hào phóng khi ra xứ người chăng ?
Chợ hoa TH luôn đặt ở Ngã năm, từ rạp chiếu bóng Diên Hồng chạy xuống gần tới Cột Đèn , năm nay rực rỡ một màu vàng hoa cúc . Những chậu cúc đại đóa, cúc ta rất đẹp gần như còn y nguyên . Giá một cặp chỉ có 150 ngàn đồng, giá quất cũng rất rẻ : 80 ngàn/ cặp .
OX tôi chẳng cần trả giá đã kêu xe chở liền 4 chậu đem về . Không biết từ bao giờ, người ta có thói quen chờ đến gần giao thừa mới đi mua hoa “ cho nó rẻ “ , mà không biết tội nghiệp cho những người trồng hoa, bán hoa như thế này .
Nhìn những gương mặt khắc khổ, buồn hiu của họ làm sao không cảm thấy chạnh lòng hỡi ai kia ?
Về đến nhà Ngoại , bà ngoại đang loay hoay cúng tất niên . Cô em dâu trưởng thì đã viện cớ nhà chật, ở lại NT không về . Em dâu út dễ thương, cởi mở hơn, nhưng bận bịu với cô công chúa nhỏ vừa giáp thôi nôi , nên bà ngoại một mình bao sân, cho đến khi bà chị cả và em kề về đến . Cũng chẳng phụ giúp được gì nhiều, nhưng dẫu sao lòng tôi cũng thấy nhẹ hơn một chút với ý nghĩ sự có mặt của mình không làm mùa xuân của mẹ trở nên mệt mỏi , bận rộn hơn .Trong khi đó, cánh đàn ông xúm xít quanh ông Ngoại nghe kể chuyện thời sự , chuyện Tàu - Tây cùng nhâm nhi mấy món quà xuân .
Tối ba mươi, xem táo quân của VTV . Trong buổi công diễn để lên phim, nghe nói thời lượng tới 4 tiếng, có những pha châm chích đài Truyền Hình , VN airline , ngành giao thông, giáo dục .v.v rất độc, nhưng khi xem trên TV chỉ còn lại hai giờ , có lẽ đã được khuyên “ tự ý đục bỏ “ những pha gay cấn , hot.. hot nhất nên Táo quân năm nay có vẻ nhạt hơn năm ngoái .
Nằm lơ mơ một tí là đến giao thừa. Quê mình năm nay chơi sang đốt pháo hoa những 15 phút , từng chùm pháo lóe sáng khu vực vui chơi đã bắt đầu vắng vẻ của nhà hàng Thuận Thảo . Tên lầu 2 và tầng thượng thứ 17 , đây đó vẫn có những chiếc bàn dành cho du khách ngắm từng chùm ánh sáng huyền ảo, lung linh ..bất chợt lòng đắng một chút khi nghĩ đến những em bé học sinh trường Đồng Xuân bắc, sau trận lũ vừa qua không biết đã hoàn hồn ? Và giao thừa năm nay có gì để ăn tết ?
Tuy Hòa chẳng phải là địa điểm du lịch đắt giá, danh lam thắng cảnh đều không .
Có đốt nửa tiếng pháo hoa, đầu tư tiền tỉ vào du lịch cũng chẳng thu hút được ai , ngoài những người năm nào cũng về thăm gia đình như chúng tôi. Giá số tiền bỏ ra cho 15 phút phù du này dành cho những nạn nhân bão lũ kia thì hay biết bao nhiêu ?
Hai ngày ở nhà Ngoại qua đi, chúng tôi quay vào Nha Trang . KS Yasaka thua CenDeluxe 1 sao nhưng giá tiền ngang nhau, và chật kín khách du lịch, đa số là Tây đi theo đoàn, và các xe hơi tư nhân từ SG ra xí chỗ .
Và vì đông người, nên cung cách phục vụ qua loa, không được tốt bằng , buffet nhiều món , nhưng dở hơn . Bất giác tôi nhớ đến nụ cười rất dễ thương của hai manager người Indo và Singgapore của Thuận Thảo . Hic
Sau khi làm thủ tục đi thăm bà Nội, viếng mộ ông Nội, ba ngày còn lại của chúng tôi ở NT chỉ là ra Bốn Mùa ngồi đồng ngắm thiên hạ đi qua, ông bà đi lại . Hay từ ks nhìn xuống xem xe hoa rước 99 đòn bánh tét nhí , và nấu 1 cây bánh dài 35 met để bán cho du khách làm từ thiện mà thôi .
Hai nhóc chê chán nên chẳng chịu tháp tùng bố mẹ đến chúc tết các cô, chú, bác ….những bữa tiệc đầu năm trôi qua cũng vẫn là mấy món bánh tét , bánh chưng chiên, dưa hành, kiệu , chả lụa, nem chua, giò , tré v..v.
Đêm cuối ở NT, chúng tôi rủ vợ chồng cô em đến café Hòn Kiến để nghe nhạc sống . Hai ca sĩ nữ hát thường thường bậc trung , chỉ có giọng nam là hay , trầm ấm với Niệm Khúc Cuối, Yêu em dài lâu, Anh xin làm cỏ dại .
Tiếng vỗ tay dòn đều , khích lệ ca sĩ sau mỗi bài hát . Khách thưởng thức đa số ở vào lứa tuổi trung niên đã làm cho quán có không khí khá đầm ấm, dễ thương .
Đây là điều thú vị nhất đối với tôi khi về NT lần này .
....
Sáng mồng năm, cả nhà trực chỉ Đà Lạt . Mặc dù vừa mới lên DL hôm tết Tây , nhưng tụi nhóc vẫn hào hứng bàn tán xôn xao . Có lẽ chỉ ở DL mới có nhiều cảnh đẹp để chụp hình, có món rau trộn rất tuyệt, có những bữa ăn ngon miệng trong bầu không khí mát lạnh , nên DL luôn là điểm đến mà cả gia đình tôi mong đợi .
KS Lan Hương Cát , lần trước kẹt quá phải nhờ cô nhỏ tên Loan đặt phòng dùm, bây giờ lại được tôi gọi đến nhờ giữ chỗ ( sau khi OX đã bí vì các nơi khác đều treo bảng “ hết phòng “) -lần này " đãi" chúng tôi hai phòng quá tệ. Toilet lúc nào cũng ngập nước, mùi ẩm mốc cứ lãng đãng trong không trung . Quăng vội hành lý, chúng tôi ra xe dạo 1 vòng quanh hồ Xuân Hương, để chứng kiến sự kiện mấy mươi năm mới có 1 lần là Hồ bị rút cạn nước để nạo vét, sửa sang .
Du khách , vẫn đa số từ SG, không biết đi chơi đâu trong những ngày nghỉ tết dài đã đổ về DL, giá phòng tăng gấp đôi, nhưng cũng có đến 30% không có nơi trú qua đêm phải quay về . Quán ăn tại khu trung tâm lúc nào cũng đông nghẹt , xe cộ xếp hàng dài chờ bãi đậu, và đa số đều tăng “giá tết . “
Theo dự báo thời tiết mà mẹ đã xem trước khi đi “ năm nay cả nước đón xuân nắng nóng “ , mấy chiếc áo khoác của cả nhà đều được bỏ lại với lý do xe chật …nên ngay tối đầu tiên, cô nhóc đã tươi cười hớn hở lôi mẹ đến hàng áo lạnh : hai chiếc đen tuyền đã được rinh về cho xứng đôi với cặp áo màu kem mà hai mẹ con đã chọn đợt trước - là đề tài của ba sắp nhỏ trêu chọc tiên tri Moha Mẹ - lần tiên tri duy nhất từ xưa tới nay, đã tốn hơn 1 triệu đồng cho 1 câu nói để đời …
Thung lũng Vàng , ga Đà Lạt là hai nơi mà chúng tôi khám phá trong lần du xuân này bên cạnh Vườn hoa Minh Tâm (vì thấy quảng cáo có nhạc Trịnh mỗi đêm ) , điều ấm ức nhất là tôi vẫn chưa thăm được quán café có cô chủ quán hát hay, khó tính mà VH đã giới thiệu hồi xưa : Cung Tơ Chiều . Nhất định lần sau tôi phải rủ bạn bè lên đồi thăm nàng mới được .
Chiều mồng 7, về lại SG lúc 5g30 với 4 valy đồ dơ cần giặt giũ , và bếp núc lạnh tanh .. hic …
Mùa xuân thế là đã trôi qua …. Cùng 1 điều hạnh phúc giữ lại cho riêng mình : những lá thư và lời chúc sinh nhật ngọt ngào của một người .
Sau mỗi chuyến đi, tôi thường lóc cóc một vài trang , gọi là tùy bút cũng được, tạp ghi cũng xong, chủ yếu là để mang lên TVK hay web NH77 . Bây giờ quán Trăng đã mất , web cũng không còn , nhưng theo thói quen, tôi vẫn muốn ghi lại đôi điều …
Nhưng ….viết về cái gì bây giờ ? Tết năm nào mà chẳng đi : SG- NT- TH một vòng lẩn quẩn . sau đó nếu làm siêng thì chạy thẳng lên DL , hưởng chút không khí mát dịu ngày xuân trước khi tiếp tục cày bừa cho hết kiếp người .
Năm nào cũng kể lể chuyện nhà, chuyện người riết cũng nhàm . Tôi đã thầm nghĩ biết bao lần như vậy sau mỗi chuyến du xuân . Nhưng cuối cùng rồi cũng tặc lưỡi , ngồi vào bàn gõ gõ , chỉ là lưu lại chút "kỷ nghệ" cho riêng tôi , bỡi thời gian trôi qua sẽ làm đầu óc thêm lú lẫn . Những chuyện vừa mới xảy ra một hai năm gần đây thôi mà đã quên tuốt mất . Dở blog ra ôn lại, mới sực nhớ ra là mình đã có lúc suy nghĩ như thế này, nhưng vài hôm sau lại ý kiến ngược lại v.v và v.v. .
Nghĩ cũng ngộ , năm nào cũng viết về bao nhiêu nơi đó, nhưng ý tưởng đâu có bị trùng nhau, có chăng là mỗi năm sự thú vị giảm dần, nói 1 cách khác là “ niềm hứng thú tỉ lệ nghịch với tuổi tác và thời gian “ mà thôi .
….Vì mấy đứa em rủ nhau thăm ba mẹ trước tết để mồng hai khăn gói về quê vợ, nên bà chị là tôi đành làm chuyện ngược lại là thăm quê mình trước, rồi sau đó mới vòng lại “ quê người “ . Bà Nội biết nên cũng không đến nỗi trách móc, chỉ dặn “ nhớ thăm mộ Ba , để Ba phù hộ trên đường bình an “ … Nhưng cũng đâu có làm theo lời nội được , vì tên “ tài xế “ chở cả nhà ra TH xong phải vòng lại NT đáp chuyến bay cuối năm NT-SG ăn tết , nên sáng sớm 29 tháng chạp chúng tôi đã lục tục lên đường .
Đoạn đường dài 120km này, ngày xưa chúng tôi đã đi đến mòn lốp xe ...than , sáng sớm ra bến xếp hàng mua vé , xong chen chân với heo, gà , vịt , ngỗng của mấy bà đi buôn , cả bao nhiêu con người và su'c vật chất lên xe như cá hộp , ngộp thở muốn chết mà phải mất nguyên một buổi sáng mới tới . Nếu chẳng may gặp vận xui xẻo, xe hỏng giữa đường thì phải tối mờ tối mịt mới về nhà .
Mãi bây giờ, đứa con trai lớn còn nhắc hoài chuyến xe TH-NT đi cùng với cậu út : 7g sáng đi, 7g tối đến – mà đứa em gái sinh sau đẻ muộn của nó chẳng thèm tin, cứ tưởng thằng anh phịa cho vui chuyện đường dài … Đoạn đường ấy, ngày hôm nay chỉ hơn hai giờ ngồi xe đã đến nơi , nhưng cô nhỏ cứ càm ràm sao không mua vé máy bay , khỏi mỏi lưng, khỏi mất nhiều thời giờ lăn bánh ..xem ra thì đúng như nhận xét : “ thế hệ chúng mình được nuông chiều quá “ đến sinh hư là đây
Nhớ lại , mới khoảng năm sáu năm trước, còn gặp xe ngựa , xe lam chở mấy đứa nhóc mặc áo quần xanh đỏ lóc cóc trên quốc lộ, mà năm nay không bói ra 1 chiếc . Dọc đường chỉ thấy xe khách phóng vù vù lạng qua lách lại – những chiếc xe tư nhân mà OX đã gọi đùa “ là những cỗ quan tài bay “ . Thiệt tình, tôi không hiểu tại sao có những người lại xem nhẹ tính mạng của mình và hành khách như vậy . Chẳng biết phóng nhanh , vượt ẩu sẽ rút ngắn quãng đường được bao nhiêu phút , nhưng nếu chỉ cần thắng chậm 1 giây là con đường đến BV sẽ rất gần, hic .
Hai bên đường , hoa tết bày bán qua loa, có lẽ thiên hạ đã dồn hết vào chợ, hoặc có riêng những con đường hoa trong nội thành . Qua Ninh Hòa , quán sá chỉ còn lác đác vài chùm nem chua , đến Tân Dân , thợ làm đá hầu như đã nghỉ, chỉ có những đống đá chẻ ngày càng ngự chót vót trên đỉnh núi cao . Kể về những tháng ngày còn làm việc ở cty Đá, đi nghiệm thu sản phẩm cho cô nhỏ nghe mà cứ như bà già trầu ôn chuyện đời xưa … Thế mới biết mình đã già hung rồi …
Năm nay, có người hào phóng book ks năm sao : CenDeluxe của Thuận Thảo , nên chúng tôi được đón tiếp niềm nở ngay từ lúc mới bước chân xuống xe . Những nhân viên phục vụ áo đuôi tôm, cravat , hoặc áo dài vàng chanh rực rỡ luôn tươi cười đóng , mở cửa cho khách với thái độ như phục vụ Nữ hoàng - làm kẻ chuyên du lịch bụi là tôi đây cảm thấy áy náy không quen . Tất cả hành lý được 1 người đẩy xe đến, chất lên và đem đến tận phòng, trao chìa khóa, hướng dẫn cách sử dụng xong cúi chào lễ phép bước ra .
Mặc dù được HDV du lịch dặn dò rất kỹ cho mỗi chuyến ra ngoại quốc là nếu có nhân viên phục vụ mang hàng lý lên phòng thì nhớ cho tiền tip, trung bình là 1USD cho 1 lần “ được phục vụ “ , nhưng tôi không có dịp chứng tỏ “ sự văn minh “ của mình tại ks năm sao này – vì người hầu phòng sau khi xong nhiệm vụ đã nhanh chóng rút lui, mà không loanh quanh đâu đó chờ khách hàng mở túi ( như đã được khuyến cáo ) . Hình như họ đã quen với việc “ thượng đế Ta không bao giờ cho tiền boa vậy ! “
Tôi lẩn thẩn nghĩ không biết tại sao, khi ra ngoại quốc người ta rất vui lòng chi đẹp với nhân viên phục vụ phòng , với HDV địa phương, mà lại keo kiệt và tính từng đồng khi tính đến chuyện cho tiền tip HDV Việt Nam, hoặc người dọn phòng VN, trong khi thu nhập của những người này chắc chắn là thấp hơn quý vị waiter , waitress kia rất nhiều . Có lẽ mặc cảm Hai Lúa lên Tỉnh, sợ bị chê ngố , chê nhà quê làm cho dân Ta phải tỏ ra mình là kẻ hào phóng khi ra xứ người chăng ?
Chợ hoa TH luôn đặt ở Ngã năm, từ rạp chiếu bóng Diên Hồng chạy xuống gần tới Cột Đèn , năm nay rực rỡ một màu vàng hoa cúc . Những chậu cúc đại đóa, cúc ta rất đẹp gần như còn y nguyên . Giá một cặp chỉ có 150 ngàn đồng, giá quất cũng rất rẻ : 80 ngàn/ cặp .
OX tôi chẳng cần trả giá đã kêu xe chở liền 4 chậu đem về . Không biết từ bao giờ, người ta có thói quen chờ đến gần giao thừa mới đi mua hoa “ cho nó rẻ “ , mà không biết tội nghiệp cho những người trồng hoa, bán hoa như thế này .
Nhìn những gương mặt khắc khổ, buồn hiu của họ làm sao không cảm thấy chạnh lòng hỡi ai kia ?
Về đến nhà Ngoại , bà ngoại đang loay hoay cúng tất niên . Cô em dâu trưởng thì đã viện cớ nhà chật, ở lại NT không về . Em dâu út dễ thương, cởi mở hơn, nhưng bận bịu với cô công chúa nhỏ vừa giáp thôi nôi , nên bà ngoại một mình bao sân, cho đến khi bà chị cả và em kề về đến . Cũng chẳng phụ giúp được gì nhiều, nhưng dẫu sao lòng tôi cũng thấy nhẹ hơn một chút với ý nghĩ sự có mặt của mình không làm mùa xuân của mẹ trở nên mệt mỏi , bận rộn hơn .Trong khi đó, cánh đàn ông xúm xít quanh ông Ngoại nghe kể chuyện thời sự , chuyện Tàu - Tây cùng nhâm nhi mấy món quà xuân .
Tối ba mươi, xem táo quân của VTV . Trong buổi công diễn để lên phim, nghe nói thời lượng tới 4 tiếng, có những pha châm chích đài Truyền Hình , VN airline , ngành giao thông, giáo dục .v.v rất độc, nhưng khi xem trên TV chỉ còn lại hai giờ , có lẽ đã được khuyên “ tự ý đục bỏ “ những pha gay cấn , hot.. hot nhất nên Táo quân năm nay có vẻ nhạt hơn năm ngoái .
Nằm lơ mơ một tí là đến giao thừa. Quê mình năm nay chơi sang đốt pháo hoa những 15 phút , từng chùm pháo lóe sáng khu vực vui chơi đã bắt đầu vắng vẻ của nhà hàng Thuận Thảo . Tên lầu 2 và tầng thượng thứ 17 , đây đó vẫn có những chiếc bàn dành cho du khách ngắm từng chùm ánh sáng huyền ảo, lung linh ..bất chợt lòng đắng một chút khi nghĩ đến những em bé học sinh trường Đồng Xuân bắc, sau trận lũ vừa qua không biết đã hoàn hồn ? Và giao thừa năm nay có gì để ăn tết ?
Tuy Hòa chẳng phải là địa điểm du lịch đắt giá, danh lam thắng cảnh đều không .
Có đốt nửa tiếng pháo hoa, đầu tư tiền tỉ vào du lịch cũng chẳng thu hút được ai , ngoài những người năm nào cũng về thăm gia đình như chúng tôi. Giá số tiền bỏ ra cho 15 phút phù du này dành cho những nạn nhân bão lũ kia thì hay biết bao nhiêu ?
Hai ngày ở nhà Ngoại qua đi, chúng tôi quay vào Nha Trang . KS Yasaka thua CenDeluxe 1 sao nhưng giá tiền ngang nhau, và chật kín khách du lịch, đa số là Tây đi theo đoàn, và các xe hơi tư nhân từ SG ra xí chỗ .
Và vì đông người, nên cung cách phục vụ qua loa, không được tốt bằng , buffet nhiều món , nhưng dở hơn . Bất giác tôi nhớ đến nụ cười rất dễ thương của hai manager người Indo và Singgapore của Thuận Thảo . Hic
Sau khi làm thủ tục đi thăm bà Nội, viếng mộ ông Nội, ba ngày còn lại của chúng tôi ở NT chỉ là ra Bốn Mùa ngồi đồng ngắm thiên hạ đi qua, ông bà đi lại . Hay từ ks nhìn xuống xem xe hoa rước 99 đòn bánh tét nhí , và nấu 1 cây bánh dài 35 met để bán cho du khách làm từ thiện mà thôi .
Hai nhóc chê chán nên chẳng chịu tháp tùng bố mẹ đến chúc tết các cô, chú, bác ….những bữa tiệc đầu năm trôi qua cũng vẫn là mấy món bánh tét , bánh chưng chiên, dưa hành, kiệu , chả lụa, nem chua, giò , tré v..v.
Đêm cuối ở NT, chúng tôi rủ vợ chồng cô em đến café Hòn Kiến để nghe nhạc sống . Hai ca sĩ nữ hát thường thường bậc trung , chỉ có giọng nam là hay , trầm ấm với Niệm Khúc Cuối, Yêu em dài lâu, Anh xin làm cỏ dại .
Tiếng vỗ tay dòn đều , khích lệ ca sĩ sau mỗi bài hát . Khách thưởng thức đa số ở vào lứa tuổi trung niên đã làm cho quán có không khí khá đầm ấm, dễ thương .
Đây là điều thú vị nhất đối với tôi khi về NT lần này .
....
Sáng mồng năm, cả nhà trực chỉ Đà Lạt . Mặc dù vừa mới lên DL hôm tết Tây , nhưng tụi nhóc vẫn hào hứng bàn tán xôn xao . Có lẽ chỉ ở DL mới có nhiều cảnh đẹp để chụp hình, có món rau trộn rất tuyệt, có những bữa ăn ngon miệng trong bầu không khí mát lạnh , nên DL luôn là điểm đến mà cả gia đình tôi mong đợi .
KS Lan Hương Cát , lần trước kẹt quá phải nhờ cô nhỏ tên Loan đặt phòng dùm, bây giờ lại được tôi gọi đến nhờ giữ chỗ ( sau khi OX đã bí vì các nơi khác đều treo bảng “ hết phòng “) -lần này " đãi" chúng tôi hai phòng quá tệ. Toilet lúc nào cũng ngập nước, mùi ẩm mốc cứ lãng đãng trong không trung . Quăng vội hành lý, chúng tôi ra xe dạo 1 vòng quanh hồ Xuân Hương, để chứng kiến sự kiện mấy mươi năm mới có 1 lần là Hồ bị rút cạn nước để nạo vét, sửa sang .
Du khách , vẫn đa số từ SG, không biết đi chơi đâu trong những ngày nghỉ tết dài đã đổ về DL, giá phòng tăng gấp đôi, nhưng cũng có đến 30% không có nơi trú qua đêm phải quay về . Quán ăn tại khu trung tâm lúc nào cũng đông nghẹt , xe cộ xếp hàng dài chờ bãi đậu, và đa số đều tăng “giá tết . “
Theo dự báo thời tiết mà mẹ đã xem trước khi đi “ năm nay cả nước đón xuân nắng nóng “ , mấy chiếc áo khoác của cả nhà đều được bỏ lại với lý do xe chật …nên ngay tối đầu tiên, cô nhóc đã tươi cười hớn hở lôi mẹ đến hàng áo lạnh : hai chiếc đen tuyền đã được rinh về cho xứng đôi với cặp áo màu kem mà hai mẹ con đã chọn đợt trước - là đề tài của ba sắp nhỏ trêu chọc tiên tri Moha Mẹ - lần tiên tri duy nhất từ xưa tới nay, đã tốn hơn 1 triệu đồng cho 1 câu nói để đời …
Thung lũng Vàng , ga Đà Lạt là hai nơi mà chúng tôi khám phá trong lần du xuân này bên cạnh Vườn hoa Minh Tâm (vì thấy quảng cáo có nhạc Trịnh mỗi đêm ) , điều ấm ức nhất là tôi vẫn chưa thăm được quán café có cô chủ quán hát hay, khó tính mà VH đã giới thiệu hồi xưa : Cung Tơ Chiều . Nhất định lần sau tôi phải rủ bạn bè lên đồi thăm nàng mới được .
Chiều mồng 7, về lại SG lúc 5g30 với 4 valy đồ dơ cần giặt giũ , và bếp núc lạnh tanh .. hic …
Mùa xuân thế là đã trôi qua …. Cùng 1 điều hạnh phúc giữ lại cho riêng mình : những lá thư và lời chúc sinh nhật ngọt ngào của một người .
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Cảm ơn thí chủ HN đã chịu khó đưa bài và hình cho chùa chiền đỡ vắng
chiều hoang- Tổng số bài gửi : 150
Join date : 14/01/2010
Re: Từ từ viết ...
H cũng thích cái không khí nàyĐêm cuối ở NT, chúng tôi rủ vợ chồng cô em đến café Hòn Kiến để nghe nhạc sống . Hai ca sĩ nữ hát thường thường bậc trung , chỉ có giọng nam là hay , trầm ấm với Niệm Khúc Cuối, Yêu em dài lâu, Anh xin làm cỏ dại .
Tiếng vỗ tay dòn đều , khích lệ ca sĩ sau mỗi bài hát . Khách thưởng thức đa số ở vào lứa tuổi trung niên đã làm cho quán có không khí khá đầm ấm, dễ thương .
Đây là điều thú vị nhất đối với tôi khi về NT lần này .
hoang- Tổng số bài gửi : 146
Join date : 13/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Cảm ơn st kể chuyện du xuân. Mùa xuân của st như vậy là thú vị hơn LV rùi
Lôi Vũ- Tổng số bài gửi : 131
Join date : 14/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Có người sướng quá, tết cùng với sinh nhậtHuong ngoc đã viết:Lãng Đãng ... Xuân .
Sau mỗi chuyến đi, tôi thường lóc cóc một vài trang , gọi là tùy bút cũng được, tạp ghi cũng xong, chủ yếu là để mang lên TVK hay web NH77 . Bây giờ quán Trăng đã mất , web cũng không còn , nhưng theo thói quen, tôi vẫn muốn ghi lại đôi điều …
Nhưng ….viết về cái gì bây giờ ? Tết năm nào mà chẳng đi : SG- NT- TH một vòng lẩn quẩn . sau đó nếu làm siêng thì chạy thẳng lên DL , hưởng chút không khí mát dịu ngày xuân trước khi tiếp tục cày bừa cho hết kiếp người .
Năm nào cũng kể lể chuyện nhà, chuyện người riết cũng nhàm . Tôi đã thầm nghĩ biết bao lần như vậy sau mỗi chuyến du xuân . Nhưng cuối cùng rồi cũng tặc lưỡi , ngồi vào bàn gõ gõ , chỉ là lưu lại chút "kỷ nghệ" cho riêng tôi , bỡi thời gian trôi qua sẽ làm đầu óc thêm lú lẫn . Những chuyện vừa mới xảy ra một hai năm gần đây thôi mà đã quên tuốt mất . Dở blog ra ôn lại, mới sực nhớ ra là mình đã có lúc suy nghĩ như thế này, nhưng vài hôm sau lại ý kiến ngược lại v.v và v.v. .
Nghĩ cũng ngộ , năm nào cũng viết về bao nhiêu nơi đó, nhưng ý tưởng đâu có bị trùng nhau, có chăng là mỗi năm sự thú vị giảm dần, nói 1 cách khác là “ niềm hứng thú tỉ lệ nghịch với tuổi tác và thời gian “ mà thôi .
….Vì mấy đứa em rủ nhau thăm ba mẹ trước tết để mồng hai khăn gói về quê vợ, nên bà chị là tôi đành làm chuyện ngược lại là thăm quê mình trước, rồi sau đó mới vòng lại “ quê người “ . Bà Nội biết nên cũng không đến nỗi trách móc, chỉ dặn “ nhớ thăm mộ Ba , để Ba phù hộ trên đường bình an “ … Nhưng cũng đâu có làm theo lời nội được , vì tên “ tài xế “ chở cả nhà ra TH xong phải vòng lại NT đáp chuyến bay cuối năm NT-SG ăn tết , nên sáng sớm 29 tháng chạp chúng tôi đã lục tục lên đường .
Đoạn đường dài 120km này, ngày xưa chúng tôi đã đi đến mòn lốp xe ...than , sáng sớm ra bến xếp hàng mua vé , xong chen chân với heo, gà , vịt , ngỗng của mấy bà đi buôn , cả bao nhiêu con người và su'c vật chất lên xe như cá hộp , ngộp thở muốn chết mà phải mất nguyên một buổi sáng mới tới . Nếu chẳng may gặp vận xui xẻo, xe hỏng giữa đường thì phải tối mờ tối mịt mới về nhà .
Mãi bây giờ, đứa con trai lớn còn nhắc hoài chuyến xe TH-NT đi cùng với cậu út : 7g sáng đi, 7g tối đến – mà đứa em gái sinh sau đẻ muộn của nó chẳng thèm tin, cứ tưởng thằng anh phịa cho vui chuyện đường dài … Đoạn đường ấy, ngày hôm nay chỉ hơn hai giờ ngồi xe đã đến nơi , nhưng cô nhỏ cứ càm ràm sao không mua vé máy bay , khỏi mỏi lưng, khỏi mất nhiều thời giờ lăn bánh ..xem ra thì đúng như nhận xét : “ thế hệ chúng mình được nuông chiều quá “ đến sinh hư là đây
Nhớ lại , mới khoảng năm sáu năm trước, còn gặp xe ngựa , xe lam chở mấy đứa nhóc mặc áo quần xanh đỏ lóc cóc trên quốc lộ, mà năm nay không bói ra 1 chiếc . Dọc đường chỉ thấy xe khách phóng vù vù lạng qua lách lại – những chiếc xe tư nhân mà OX đã gọi đùa “ là những cỗ quan tài bay “ . Thiệt tình, tôi không hiểu tại sao có những người lại xem nhẹ tính mạng của mình và hành khách như vậy . Chẳng biết phóng nhanh , vượt ẩu sẽ rút ngắn quãng đường được bao nhiêu phút , nhưng nếu chỉ cần thắng chậm 1 giây là con đường đến BV sẽ rất gần, hic .
Hai bên đường , hoa tết bày bán qua loa, có lẽ thiên hạ đã dồn hết vào chợ, hoặc có riêng những con đường hoa trong nội thành . Qua Ninh Hòa , quán sá chỉ còn lác đác vài chùm nem chua , đến Tân Dân , thợ làm đá hầu như đã nghỉ, chỉ có những đống đá chẻ ngày càng ngự chót vót trên đỉnh núi cao . Kể về những tháng ngày còn làm việc ở cty Đá, đi nghiệm thu sản phẩm cho cô nhỏ nghe mà cứ như bà già trầu ôn chuyện đời xưa … Thế mới biết mình đã già hung rồi …
Năm nay, có người hào phóng book ks năm sao : CenDeluxe của Thuận Thảo , nên chúng tôi được đón tiếp niềm nở ngay từ lúc mới bước chân xuống xe . Những nhân viên phục vụ áo đuôi tôm, cravat , hoặc áo dài vàng chanh rực rỡ luôn tươi cười đóng , mở cửa cho khách với thái độ như phục vụ Nữ hoàng - làm kẻ chuyên du lịch bụi là tôi đây cảm thấy áy náy không quen . Tất cả hành lý được 1 người đẩy xe đến, chất lên và đem đến tận phòng, trao chìa khóa, hướng dẫn cách sử dụng xong cúi chào lễ phép bước ra .
Mặc dù được HDV du lịch dặn dò rất kỹ cho mỗi chuyến ra ngoại quốc là nếu có nhân viên phục vụ mang hàng lý lên phòng thì nhớ cho tiền tip, trung bình là 1USD cho 1 lần “ được phục vụ “ , nhưng tôi không có dịp chứng tỏ “ sự văn minh “ của mình tại ks năm sao này – vì người hầu phòng sau khi xong nhiệm vụ đã nhanh chóng rút lui, mà không loanh quanh đâu đó chờ khách hàng mở túi ( như đã được khuyến cáo ) . Hình như họ đã quen với việc “ thượng đế Ta không bao giờ cho tiền boa vậy ! “
Tôi lẩn thẩn nghĩ không biết tại sao, khi ra ngoại quốc người ta rất vui lòng chi đẹp với nhân viên phục vụ phòng , với HDV địa phương, mà lại keo kiệt và tính từng đồng khi tính đến chuyện cho tiền tip HDV Việt Nam, hoặc người dọn phòng VN, trong khi thu nhập của những người này chắc chắn là thấp hơn quý vị waiter , waitress kia rất nhiều . Có lẽ mặc cảm Hai Lúa lên Tỉnh, sợ bị chê ngố , chê nhà quê làm cho dân Ta phải tỏ ra mình là kẻ hào phóng khi ra xứ người chăng ?
Chợ hoa TH luôn đặt ở Ngã năm, từ rạp chiếu bóng Diên Hồng chạy xuống gần tới Cột Đèn , năm nay rực rỡ một màu vàng hoa cúc . Những chậu cúc đại đóa, cúc ta rất đẹp gần như còn y nguyên . Giá một cặp chỉ có 150 ngàn đồng, giá quất cũng rất rẻ : 80 ngàn/ cặp .
OX tôi chẳng cần trả giá đã kêu xe chở liền 4 chậu đem về . Không biết từ bao giờ, người ta có thói quen chờ đến gần giao thừa mới đi mua hoa “ cho nó rẻ “ , mà không biết tội nghiệp cho những người trồng hoa, bán hoa như thế này .
Nhìn những gương mặt khắc khổ, buồn hiu của họ làm sao không cảm thấy chạnh lòng hỡi ai kia ?
Về đến nhà Ngoại , bà ngoại đang loay hoay cúng tất niên . Cô em dâu trưởng thì đã viện cớ nhà chật, ở lại NT không về . Em dâu út dễ thương, cởi mở hơn, nhưng bận bịu với cô công chúa nhỏ vừa giáp thôi nôi , nên bà ngoại một mình bao sân, cho đến khi bà chị cả và em kề về đến . Cũng chẳng phụ giúp được gì nhiều, nhưng dẫu sao lòng tôi cũng thấy nhẹ hơn một chút với ý nghĩ sự có mặt của mình không làm mùa xuân của mẹ trở nên mệt mỏi , bận rộn hơn .Trong khi đó, cánh đàn ông xúm xít quanh ông Ngoại nghe kể chuyện thời sự , chuyện Tàu - Tây cùng nhâm nhi mấy món quà xuân .
Tối ba mươi, xem táo quân của VTV . Trong buổi công diễn để lên phim, nghe nói thời lượng tới 4 tiếng, có những pha châm chích đài Truyền Hình , VN airline , ngành giao thông, giáo dục .v.v rất độc, nhưng khi xem trên TV chỉ còn lại hai giờ , có lẽ đã được khuyên “ tự ý đục bỏ “ những pha gay cấn , hot.. hot nhất nên Táo quân năm nay có vẻ nhạt hơn năm ngoái .
Nằm lơ mơ một tí là đến giao thừa. Quê mình năm nay chơi sang đốt pháo hoa những 15 phút , từng chùm pháo lóe sáng khu vực vui chơi đã bắt đầu vắng vẻ của nhà hàng Thuận Thảo . Tên lầu 2 và tầng thượng thứ 17 , đây đó vẫn có những chiếc bàn dành cho du khách ngắm từng chùm ánh sáng huyền ảo, lung linh ..bất chợt lòng đắng một chút khi nghĩ đến những em bé học sinh trường Đồng Xuân bắc, sau trận lũ vừa qua không biết đã hoàn hồn ? Và giao thừa năm nay có gì để ăn tết ?
Tuy Hòa chẳng phải là địa điểm du lịch đắt giá, danh lam thắng cảnh đều không .
Có đốt nửa tiếng pháo hoa, đầu tư tiền tỉ vào du lịch cũng chẳng thu hút được ai , ngoài những người năm nào cũng về thăm gia đình như chúng tôi. Giá số tiền bỏ ra cho 15 phút phù du này dành cho những nạn nhân bão lũ kia thì hay biết bao nhiêu ?
Hai ngày ở nhà Ngoại qua đi, chúng tôi quay vào Nha Trang . KS Yasaka thua CenDeluxe 1 sao nhưng giá tiền ngang nhau, và chật kín khách du lịch, đa số là Tây đi theo đoàn, và các xe hơi tư nhân từ SG ra xí chỗ .
Và vì đông người, nên cung cách phục vụ qua loa, không được tốt bằng , buffet nhiều món , nhưng dở hơn . Bất giác tôi nhớ đến nụ cười rất dễ thương của hai manager người Indo và Singgapore của Thuận Thảo . Hic
Sau khi làm thủ tục đi thăm bà Nội, viếng mộ ông Nội, ba ngày còn lại của chúng tôi ở NT chỉ là ra Bốn Mùa ngồi đồng ngắm thiên hạ đi qua, ông bà đi lại . Hay từ ks nhìn xuống xem xe hoa rước 99 đòn bánh tét nhí , và nấu 1 cây bánh dài 35 met để bán cho du khách làm từ thiện mà thôi .
Hai nhóc chê chán nên chẳng chịu tháp tùng bố mẹ đến chúc tết các cô, chú, bác ….những bữa tiệc đầu năm trôi qua cũng vẫn là mấy món bánh tét , bánh chưng chiên, dưa hành, kiệu , chả lụa, nem chua, giò , tré v..v.
Đêm cuối ở NT, chúng tôi rủ vợ chồng cô em đến café Hòn Kiến để nghe nhạc sống . Hai ca sĩ nữ hát thường thường bậc trung , chỉ có giọng nam là hay , trầm ấm với Niệm Khúc Cuối, Yêu em dài lâu, Anh xin làm cỏ dại .
Tiếng vỗ tay dòn đều , khích lệ ca sĩ sau mỗi bài hát . Khách thưởng thức đa số ở vào lứa tuổi trung niên đã làm cho quán có không khí khá đầm ấm, dễ thương .
Đây là điều thú vị nhất đối với tôi khi về NT lần này .
....
Sáng mồng năm, cả nhà trực chỉ Đà Lạt . Mặc dù vừa mới lên DL hôm tết Tây , nhưng tụi nhóc vẫn hào hứng bàn tán xôn xao . Có lẽ chỉ ở DL mới có nhiều cảnh đẹp để chụp hình, có món rau trộn rất tuyệt, có những bữa ăn ngon miệng trong bầu không khí mát lạnh , nên DL luôn là điểm đến mà cả gia đình tôi mong đợi .
KS Lan Hương Cát , lần trước kẹt quá phải nhờ cô nhỏ tên Loan đặt phòng dùm, bây giờ lại được tôi gọi đến nhờ giữ chỗ ( sau khi OX đã bí vì các nơi khác đều treo bảng “ hết phòng “) -lần này " đãi" chúng tôi hai phòng quá tệ. Toilet lúc nào cũng ngập nước, mùi ẩm mốc cứ lãng đãng trong không trung . Quăng vội hành lý, chúng tôi ra xe dạo 1 vòng quanh hồ Xuân Hương, để chứng kiến sự kiện mấy mươi năm mới có 1 lần là Hồ bị rút cạn nước để nạo vét, sửa sang .
Du khách , vẫn đa số từ SG, không biết đi chơi đâu trong những ngày nghỉ tết dài đã đổ về DL, giá phòng tăng gấp đôi, nhưng cũng có đến 30% không có nơi trú qua đêm phải quay về . Quán ăn tại khu trung tâm lúc nào cũng đông nghẹt , xe cộ xếp hàng dài chờ bãi đậu, và đa số đều tăng “giá tết . “
Theo dự báo thời tiết mà mẹ đã xem trước khi đi “ năm nay cả nước đón xuân nắng nóng “ , mấy chiếc áo khoác của cả nhà đều được bỏ lại với lý do xe chật …nên ngay tối đầu tiên, cô nhóc đã tươi cười hớn hở lôi mẹ đến hàng áo lạnh : hai chiếc đen tuyền đã được rinh về cho xứng đôi với cặp áo màu kem mà hai mẹ con đã chọn đợt trước - là đề tài của ba sắp nhỏ trêu chọc tiên tri Moha Mẹ - lần tiên tri duy nhất từ xưa tới nay, đã tốn hơn 1 triệu đồng cho 1 câu nói để đời …
Thung lũng Vàng , ga Đà Lạt là hai nơi mà chúng tôi khám phá trong lần du xuân này bên cạnh Vườn hoa Minh Tâm (vì thấy quảng cáo có nhạc Trịnh mỗi đêm ) , điều ấm ức nhất là tôi vẫn chưa thăm được quán café có cô chủ quán hát hay, khó tính mà VH đã giới thiệu hồi xưa : Cung Tơ Chiều . Nhất định lần sau tôi phải rủ bạn bè lên đồi thăm nàng mới được .
Chiều mồng 7, về lại SG lúc 5g30 với 4 valy đồ dơ cần giặt giũ , và bếp núc lạnh tanh .. hic …
Mùa xuân thế là đã trôi qua …. Cùng 1 điều hạnh phúc giữ lại cho riêng mình : những lá thư và lời chúc sinh nhật ngọt ngào của một người .
Cuội- Tổng số bài gửi : 602
Join date : 29/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Tiện thể góp với chị HN hình ảnh Hồ Xuân Hương trơ đáy:
Và cảnh về đêm:
Thêm một tấm hình hồ Tuyền Lâm
và một bông hồng Đà lạt:
Và cảnh về đêm:
Thêm một tấm hình hồ Tuyền Lâm
và một bông hồng Đà lạt:
huuhoi- Tổng số bài gửi : 1351
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Phải hahTôi lẩn thẩn nghĩ không biết tại sao, khi ra ngoại quốc người ta rất vui lòng chi đẹp với nhân viên phục vụ phòng , với HDV địa phương, mà lại keo kiệt và tính từng đồng khi tính đến chuyện cho tiền tip HDV Việt Nam, hoặc người dọn phòng VN, trong khi thu nhập của những người này chắc chắn là thấp hơn quý vị waiter , waitress kia rất nhiều . Có lẽ mặc cảm Hai Lúa lên Tỉnh, sợ bị chê ngố , chê nhà quê làm cho dân Ta phải tỏ ra mình là kẻ hào phóng khi ra xứ người chăng ?
Chợ hoa TH luôn đặt ở Ngã năm, từ rạp chiếu bóng Diên Hồng chạy xuống gần tới Cột Đèn , năm nay rực rỡ một màu vàng hoa cúc . Những chậu cúc đại đóa, cúc ta rất đẹp gần như còn y nguyên . Giá một cặp chỉ có 150 ngàn đồng, giá quất cũng rất rẻ : 80 ngàn/ cặp .
OX tôi chẳng cần trả giá đã kêu xe chở liền 4 chậu đem về . Không biết từ bao giờ, người ta có thói quen chờ đến gần giao thừa mới đi mua hoa “ cho nó rẻ “ , mà không biết tội nghiệp cho những người trồng hoa, bán hoa như thế này .
Nhìn những gương mặt khắc khổ, buồn hiu của họ làm sao không cảm thấy chạnh lòng hỡi ai kia ?
gia khanh- Tổng số bài gửi : 532
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Ké chút hen cả nhà
Pháp …
Mặc dù đã được cảnh báo Châu Âu mùa này lạnh, nhiệt độ từ 3 - 12 .
Có hai cô bạn tử tế xung phong cho mượn đồ thun sát người, áo len đủ kiểu song tôi vẫn bị bất ngờ khi đặt chân xuống phi trường Charles De Gaulle của nước Pháp vào lúc 7g45 sáng hôm đó .
Paris mù sương và có mưa phùn . Đứng bên trong cửa kính nhìn ra thấy bầu trời hãy còn mờ tối , đồng hồ lại chưa chỉnh theo giờ châu Âu làm cả nhóm cứ ngỡ mình đến sớm, đang còn đêm , nên cứ tỉnh bơ xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh .
Ai bảo dân Tây lịch sự cơ chứ ? Cũng chen lấn, to tiếng , vượt rào như Ta vậy thôi , và nhân viên hải quan thì chả có lấy một nụ cười . Vậy mà bao nhiêu VK về thăm quê hương cứ lên án hải quan VN thế này thế nọ . Hay là tại tụi hắn kỳ thị dân VN nghèo nên mới dở bộ mặt hình sự ấy ra ? Dám lắm chứ chẳng chơi, tôi thầm nghĩ và bảo mai mốt tụi mi đến VN thì biết tay mình nhé ! ( chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng )
Cuối cùng 13 người của VN cũng đóng được con dấu nhập cảnh sau một hồi chạy tìm trưởng đoàn đang bận xếp hàng ở tít phía sau , chúng tôi kéo hành lý ra xe , theo lời chỉ dẫn của Trường An- hướng dẫn viên du lịch địa phương chờ đón cạnh cửa ra vào số 18 – nói tiếng Việt . May phước - An là dân Nam bộ, học DH du lịch ra trường, đã làm cho Fiditour được 6 năm, và thắng giải nhì cuộc thi HDV chuyên nghiệp toàn quốc . Với bề dày thành tích như vậy, An đã làm cho những ngày lưu lạc xứ người của chúng tôi thật sinh động và bổ ích, tuy các chuyện thuộc kiểu “ Bốn món ăn chơi “ có hơi mặn , song cũng làm mọi người cười ồ lên thích thú . Định bảo cậu mình chuyển sang đồ chay , nhưng rồi lại thôi vì sợ bị chê “ già khó tính “ .
Trên suốt chặng đường từ phi trường về tới Paris, cây cối vẫn còn trơ cành khẳng khiu , trừ loại hoa màu vàng được coi là mai của châu Âu, chưa có 1 loài hoa nào hiện diện trên đường ( dĩ nhiên trong shop thì có đầy ) , HDV nói phải đến giữa tháng tư thì mùa xuân mới thật sự về trên đất Pháp . Buồn 5 phút vì tới lúc đó thì tôi đã hồi gia từ lâu rồi .
Điểm đầu tiên chúng tôi đến là Khải hoàn môn ( Arc De Triomphe ) . Vì đã trót mê thơ Cung Trầm Tưởng – Nguyên Sa , nhạc Phạm Trọng Cầu với những Tiễn Em, Mùa thu Paris, Paris có gì lạ không em v.v. và nhìn mấy cái poster cung điện Versailles , bảo tàng Louvre ngời ngời đèn đuốc , đại lộ Champs- Elysees nổi tiếng là con đường đẹp nhất Châu Âu , nên tôi hơi bị hẫng khi xe ngừng trước cái cổng mừng chiến thắng vuông vức và trơ trụi , con đường gọi là đẹp thì có những tòa nhà cao 6 tầng cũ kỹ màu xám xịt như bầu trời đầu xuân nơi đây . Từng cơn gió quất vào mặt đem lại sự rét cóng, nhất là đối với những du khách dỏm như tôi, quanh năm sống ở chỗ nhiệt độ từ 28 đến 37 .
Đứng lơ ngơ nhìn đoàn khách Tây, Hàn, Nhật …thi nhau chụp hình, tôi cũng nhờ cô bạn đi cùng chộp vài kiểu làm kỹ nghệ, mai mốt còn có thể hù đám con cháu “ bà nội ( ngoại ) cũng đã từng đặt chân tới Kinh đô ánh sáng Paris chớ chơi sao “ ?
Sau khi nhìn chán mấy shop hàng hiệu trứ danh trên đại lộ Champs – Elysees , chúng tôi được đưa sang quảng trường Concorde , nơi mà vua Louis và vợ Marie Antoinette đã bị chặt đầu trong cuộc nội chiến 1789 , hèn chi tử khí khá nặng, tôi lầm bầm và chợt nhận ra mình hơi vô lý khi đã quá tin vào sách báo rồi đâm ra xét nét với quang cảnh nơi đây .
Nói cho ngay, với bề dày lịch sử 100 năm đô hộ giặc tây của VN , Paris nhìn cũng quen quen vì lối kiến trúc của nhà thờ Đức bà , Tòa đô chính, Tòa án TP đều do người Pháp bê kiểu sang xây dựng .... , đường phố Paris cũng không được sạch mấy, nhưng dễ nể nhất là chuyện xếp hàng . Để leo lên được tầng thứ hai của tháp Eiffel nổi tiếng bằng thang máy, chụp hình và ngắm tòan cảnh Paris trong vòng 10 phút ( chán quá nên đi xuống chứ không phải hết giờ ) , vé đã được HDV mua trước , mà chúng tôi phải xếp hàng những 1,5 tiếng đồng hồ mới lọt qua được chiếc cổng vào , trong tiết trời lạnh giá , vừa mưa phùn vừa gió lạnh lẽo quất vào mặt, tóc tai bù xù. Nếu không vì tội HDV và vì giá vé in phía sau : 10 E thì cả lũ chúng tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi .
Tới lâu đài Versailles cảnh xếp hàng cũng diễn ra tương tự , du khách chen nhau chụp ảnh và đi lại trong các gian phòng treo đèn chùm lộng lẫy mà ngày xưa các vua chúa và giới quý tộc mở yến tiệc, khiêu vũ, thăm giường của Vua, hoàng hậu v.v. rồi quay ra đội mưa đá để go tiếp , hơn 2.000 căn phòng làm sao mà đi hết trong vòng 1 ngày cho được cơ chứ ?
HDV đã nói “ nếu dừng lại 1 phút khi đi ngang qua một bức tranh trong bảo tàng Louvre , thì phải mất hết 1 tháng các anh chị mới ngắm xong tranh ở đó “ , nên chúng tôi chỉ tập trung vào khu Xác ướp Ai Cập, xem cô nàng Mona Lisa với nụ cười bí ẩn, thần Venus cụt tay với 3 vòng rất chuẩn - mà cũng không chụp được hình nàng , bỡi du khách chen lấn lớp trong lớp ngoài, ai cũng nghiêng đầu nhìn cô trong đủ tư thế xem có gì lạ ... thôi thì mình “ kính nhi viễn chi “ cho rồi .
Xe lại đưa chúng tôi qua cầu Alexander III , cây cầu đẹp nhất bắc qua dòng sông Seine thơ mộng của nước Pháp , ngó ngó đài tưởng niệm- nơi mà công nương Diana của nước Anh đã tử nạn, thăm mộ của vua Napoleon cùng nghe kể về trận chiến Waterloo , nơi đã là mồ chôn của gần 70 ngàn binh sĩ hai phía . Sau đó ngắm nhà thờ Đức bà , đi thuyền trên sông Seine, mà chẳng thấy “ nước sông Seine bỡ ngỡ chảy quanh cầu “ đâu hết ,cùng chụp hình 37 cây cầu nối liền hai bờ nam bắc của thủ đô hoa lệ .
Nguyên buổi chiều thứ hai dành cho mua sắm tự do ở trung tâm thương mại LaFayette , bỏ mặc mấy tín đồ nghiện hàng hiệu lang thang ở đó, tôi gọi điện cho người chị con cậu đến đón về thăm nhà và đi thử cho biết Metro đất Pháp .
Thật đáng mừng là VN chưa có metro , bỡi vì sau khi trải qua hai chặng thì mồ hôi đổ ( mà chẳng có lúa đâm bông ) ướt hết cái áo đi mượn, tay thì cứ phải giữ chặt lấy túi quần, vì kẻ lên người xuống tấp nập, đen có trắng có ...muốn tìm ra chiếc ghế cho “ người già “ đỡ mỏi chân cũng hỏng biết hỏi ai , làm gì có chuyện Lady First ở chốn này ?
Nhà ngay tại Paris cái nào cũng be bé, kể cả khách sạn Mercure Gobelin Paris , nằm ngay trung tâm quận 13 , chúng tôi đã trải qua hai ngày ở đó với bữa sáng buffet có món bánh mì Pháp thật ngon , dạo lòng vòng gần hết 20 quận của Paris và nhận thấy thành phố này giống như 1 cô gái già nua , cũ kỹ , chậm chạp , nhưng nhìn lâu cũng thấy khá ... duyên
Bỉ …
Nếu tại VN, cái xứ nghèo mà làm sang này, cứ ra đường là gặp wifi , ngồi trên xe cũng có thể check mail được vì hưởng ké mấy cái wireless của hàng phố , thì ở Pháp, Bỉ , Đức …tôi không tìm ra được một miếng free nào , cứ mỗi giờ net phải tốn từ 5-6 E , nếu quy ra tiền Việt sẽ thành một con số muốn điếc óc , có lẽ đó lại là lý do nữa khiến tôi không thích châu Âu ? Tôi vốn là 1 con nghiện net mà, suốt ngày ngồi bên máy vi tính, đi đâu cũng kè kè cái cell để có thể đọc thư bất cứ lúc nào .
Mà cũng có lẽ hai hôm nay ,ông phát thư chưa thấy gõ cửa , sau khi đã mất 10 E oan uổng mà vẫn không có cái mình muốn , nên Paris mới làm tôi mất cảm tình đến thế .
Chúng tôi lên xe, bỏ lại đằng sau lưng nước Pháp vẫn đang còn say ngủ để tới Bỉ .
Hai bên lộ, hàng cây vẫn còn trong giấc mơ mùa đông, vẫn là “ trời thấp thật buồn “ …
Chặng đường hơn 300 km - đi tới gần bốn tiếng với hai chặng nghỉ dọc đường cho khách hát karaoke ( tiếng của HDV ) và bác tài đổ xăng . Trạm xăng ( quán bên đường ) khá đẹp mắt với đủ thứ bánh trái, kem, café và nhất là cái restroom sạch ơi là sạch . Tôi đã dừng lại khá lâu trước những bó hoa kết rất công phu , nhưng giá thì ở trên trời . Nhiều bó đã muốn úa tàn theo thời gian , chợt nghĩ nếu không đắt đỏ quá thì chủ nhân của nó sẽ bớt lỗ hơn, vì hoa cũng như người “ hoa nào héo héo thì hái bỏ đi “ kia mà …
Có lẽ cái ipod đã giúp cho tôi tươi tỉnh hơn với giọng hát trầm buồn của QD, giọng hát “ hoài cảm “ nên không thấy đường dài . Xe qua trạm biên giới nước Bỉ , rồi chạy vào Brussels ….
Nhà cửa hai bên đường bắt đầu hiện ra mỗi lúc một nhiều , màu sắc tươi hơn, nhưng chệch choạc và lộn xộn . Đến đây lại thấy tội nghiệp Paris vì mình đã hơi quá lời , biết làm sao được, cảm giác lúc nào cũng thật , và khi ‘… người buồn cảnh có vui đâu bao giờ “ , đúng không ?
Đại lộ Louise/Louisalaan - khu thời trang nổi tiếng của vương quốc Bỉ có nhiều tiệm lớn , lộng lẫy… là nơi chúng tôi sắp được nghỉ ngơi , cùng nhấm nháp món ăn của nhà hàng Trung Hoa . Thật ngộ, đã cất công đi sang châu Âu, mà trưởng nhóm vẫn phải tìm các quán sá của người Việt, Hoa để cho chúng tôi vào, vì sợ khách ta nhớ mùi quốc hồn quốc túy . Cũng phải thôi, vì sau một tối nếm thử món gan ngỗng nổi tiếng, cùng món bò nướng xiên que, cá hồi rưới sauce , bia hoặc champagne thì chúng tôi đi đến kết luận “ may mà có chai nước mắm và đĩa ớt cay của đoàn “
Có lẽ tôi hơi thiên vị xứ Bỉ, vì đó là nơi mà cô em út đang sinh sống. Tại đó, tôi đã được hai đứa đưa tới một nơi thật đẹp. được gọi là Venise du Nord … nơi có những ngôi nhà mang đậm phong cách châu Âu, con kênh chảy lượn lờ giữa lòng thành phố, mấy con đường lát đá granite , từng viên vuông vức thật công phu và cầu kỳ ( lại méo mó nghề nghiệp đây ) , có những cửa hiệu từ thời xa xưa bán đủ các loại đồ thêu, ren , tiệm chocolate thơm lựng mùi súc cù là tan chảy , vương vào gió vào tóc người đi đường , và các bộ trang phục cổ của thế kỷ 17, 18 trông ngộ nghĩnh nhưng cũng thật đau lòng khi phải mở hầu bao … Buổi chiều Belgium đầy nắng, đầy gió làm tóc tai tôi rối nùi , mà vẫn không thấy ngán vì bên cạnh có người thân quen rất chịu khó giới thiệu cảnh đẹp đường xa , Cũng tại nơi đây, tôi được đưa đến bờ biển Manche , một cái tên rất quen thuộc từ hồi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, nghe thầy Tùng giảng môn Địa lý thế giới mà thầm mơ ước …
Tượng chú bé tè ( Manneken Pis ) , Cung điện Hoàng gia (Château Royal de Laeken, ) , Atomium – mô hình cấu trúc nguyên tử có đường kính mỗi khối cầu là 18m , Bảo tàng Hoàng gia Mĩ thuật Vương quốc Bỉ (Musées Royaux des Beaux Arts) , Thánh đường Saint Michael & Saint Gudula- được xây dựng năm 1047 v.v. là những điểm tham quan tôi được đưa đến tiếp theo sau , làm buổi tối quay về khách sạn Maison du Dragon tới hơn 11g30 , khuya hơn tất cả cánh đàn ông của đoàn. Để sáng hôm sau lên đường đi Hà Lan, anh chàng cao cao người Thái cứ theo hỏi “ hôm nay you có bỏ đoàn đi nữa không ? “ , thì ra cái sự đến và đi của mình cũng có kẻ để ý chứ nhỉ ? và bà chị cứ lắc đầu “ I don’t understand what you say “ để khỏi phải trả lời , để hồn lại chìm trong tiếng nhạc suốt chặng đường từ Bỉ đến xứ sở hoa tulip …
Hà Lan ..
… Trời vẫn âm u khi chúng tôi rời Bỉ để đến Hà Lan . Hai bên đường cây cối vẫn trơ cành, trụi lá..tựa như mùa xuân vẫn còn tận đâu đâu , để mặc ngày đông tung hoành ngang dọc với những cơn mưa lất phất cùng đợt gió lạnh tê tái thịt da .
Tôi nhắm mắt ru hồn theo tiếng nhạc , mặc cô bạn ngồi bên tía lia những chuyện tầm phào , và chỉ mở mắt khi biết mình đã sang phần đất khác .
Những ngôi nhà mái ngói đỏ sẫm xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn , ánh nắng bắt đầu tỏa sáng trên ngàn cây nội cỏ . Cô bạn cứ luôn miệng xuýt xoa khen và so sánh với nước láng giềng .
Bỏ sang một bên nước Pháp già cỗi , nước Bỉ với cuộc chiến âm ỉ giữa các sắc dân nói tiếng Đức - Pháp - Hà Lan , mọi người dường như thích thú trước cảnh đẹp đang từ từ hiện ra theo lời dẫn chuyện của HDV du lịch địa phương .
Cây chưa đâm chồi, mà hoa thì đã kịp khoe sắc , từng cụm thủy tiên trắng, vàng nở rộ khắp lối đi , bất chợt giọng hát êm mượt như nhung của Quang Dũng “ Dòng sông nào đưa người về qua lối xưa … Hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, Về đồi sim ta nhớ người vô bờ … “
Chiếc xe 35 ghế với bác tài người Pháp được xem là “ tay lái lụa “ đưa chúng tôi vào The Hague , tham quan Miniature Holland – một thành phố thu nhỏ của Hà Lan , có đầy đủ những nông trại với đàn bò sữa màu vàng và đen trắng,… phi trường,… sân vận động ,… cối xay gió , …đường rầy xe lửa với những đoàn tàu tí ti chạy xình xịch ngày đêm …thật công phu . Tự dưng thấy vui vui và thích chộp ảnh, nên hai đứa thay nhau làm phó nháy giữa dòng du khách đổ về ào ào như thác lũ , mà nếu có người tí hon sống trong các ngôi nhà đó hẳn sẽ hoảng hồn trước các hung thần , không …người khổng lồ đang chen lấn nhau , làm hỏng vẻ yên tịnh nơi đây .
Nghe nói các mô hình này phải mất hết 4 năm để xây dựng , phí tổn lên đến 450,000 E do một nhóm gồm 35 chuyên gia làm việc . Điều đáng ngạc nhiên là toàn bộ cây xanh trong thành phố thu nhỏ đều là thật , những loại cây thân gỗ, và bụi lá này có thể phát triển tới 15m , không hiểu bằng cách nào lại được gói gọn trong chiều cao khiêm tốn 60 cm , khiến không ít người đứng lại, tần ngần sờ , vuốt ve xem đồ giả hay đồ xịn …
Thành phố nhỏ Madurodam vinh dự được nữ hoàng Beatrix đỡ đầu , cắt băng khai mạc , và người Hà Lan rất tự hào về nó - cũng giống như công viên Keukenhof .
Nghỉ tại khách sạn Bel air den Haag tối hôm ấy, tôi may mắn vào wifi chùa của một nơi nào không dưng “ lòng chợt từ bi bất ngờ “ , và đã đọc được cái mail cần tìm. Lòng chợt rộn ràng như mùa xuân đang đến trên từng cành cây kẽ lá , đọc để biết người ta vẫn đang ... Nhớ ... và muốn nói rằng đời thật bình yên .
Sáng hôm sau, chúng tôi lên xe đi tiếp tới Rotterdam , tham quan Euromast . Đó là một tòa tháp được xây dựng vào cuối thập niên 50 do nhà thiết kế Hugh Maaskant , ban đầu cao 101 m , chiếm vị trí tòa nhà cao nhất Rotterdam ( sau khi đã được xây thêm 85 m vào năm 1970) . Euromast là một trong cụm World of Great Towers.
Tiếp đến xe đưa đoàn đến Lisse tham quan Lễ hội hoa tulip . Vì năm nay mùa đông kéo dài và giá lạnh, nên bên ngoài chỉ thấy từng luống lá xanh, hàng cây xuyên suốt công viên vẫn còn khoe cành khẳng khiu , nhưng khi vào đến khu vườn kính, cả nhóm như bị choáng ngợp bỡi các loại hoa hồng đủ màu sắc, cánh dày và lớn , đẹp mê hồn đến nỗi không ai bảo ai, tất cả cứ giơ máy ảnh lên không cần ngắm, chụp và chụp đại mà hình nào nhìn cũng …xinh …
Sang đến vườn hoa tulip… theo HDV thì Tulip vốn là quà tặng của vua Thổ Nhĩ Kỳ cho Hà Lan, nhưng đã trở thành loài hoa đặc trưng cho xứ này , bây giờ . Công viên Keukenhof xây dựng từ năm 1949 theo sáng kiến của thị trưởng Lisse, với sự cộng tác và liên kết của 7 nhà trồng và xuất khẩu hoa nổi tiếng từ các “ nhà hàng xóm “ . Nó được thiết kế bởi 2 cha con kiến trúc sư Zochter. Những con đường nhỏ vơí hàng sôì cổ thụ có nguồn gốc từ thời xa xưa là loại cây cao lâu đời nhất còn tồn tại ở Keukenhof cho đến ngày chúng tôi ghé thăm .
Lại nghe đồn rằng Keukenhof rộng 32ha với 4,5 triệu bông hoa tulip của hơn 100 loài khác nhau. Vì trời lạnh nên chỉ các bông hoa nở trong nhà mới rực rỡ và khoe hết vẻ đẹp trời cho của mình,. Chẳng biết hương hoa có thơm như trong sách vở tả ? nhưng những gam màu nồng ấm ấy làm cho thiện cảm của tôi về xứ sở của chiếc cối xay gió ngày một tăng lên, nhất là khi từ nhà kính ra, lang thang trên mấy con đường uốn lượn quanh các con suối róc rách , hồ nước thơ mộng có hàng liễu buông mình trong gió sớm , cùng vô số bụi cây nhỏ xinh và mấy tượng đồng be bé - biểu tượng của tình yêu …tự dưng thấy mình đang ca bản Ước gì và thèm được nắm tay ải tay ai dung dăng dạo phố .
Sau khi thăm xưởng thủ công mỹ nghệ truyền thống, thấy cối xay gió hoạt động ra sao trong làn khói bụi mù trời… ngắm chàng thanh niên trẻ tuổi mặc tạp dề giới thiệu các công đoạn làm guốc , và mua 1 đôi mang về làm kỷ nghệ. Chúng tôi quay ra dạo tiếp phố phường .
HDV mua vé cho cả bọn lên du thuyền dạo lòng vòng trên con kênh đào đẹp như mơ, có chú thiên nga bình thản bơi lội, tỉa cánh giữa dòng , xong về nghỉ đêm ở ks bốn sao Modrin , một lần nữa tôi lại vào được wifi ở phòng chờ, và thấy lòng vui như tết vì mình lại ..có thư …
Đức và về nhà
Rời Hà Lan với chút tiếc nuối vì chỉ mới đi dạo được có 1 góc nhỏ của Keukenhof trong một tiếng rưỡi , thay vì phải 3 ngày mới khám phá hết mọi ngóc ngách của công viên xinh đẹp này . Hai ngày đi tới đi lui chỉ là khách đụng khách mà chưa biết được người bản xứ ra làm sao hết , thiệt là uổng công đi .
Như lệ thường trong mùa này , chúng tôi lên đường dưới làn mưa bụi và trời hãy còn tờ mờ tối .
Thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy vút ngang, ngọn đèn pha rực sáng trong đêm … Chẳng còn niềm vui , hay nỗi háo hức vì cảnh lạ đường xa, tôi rút về vị trí cuối xe để thả hồn bay về tận chỗ ngồi quen thuộc, ở đó có gương mặt vàng của ai đó đón chờ , rồi từng tin nhắn theo nhau, bản nhạc quen thuộc vang lên trong tâm tưởng . Tôi thấy mình lại trở về cái thời kỳ lãng mạn ngày xưa , “ theo nhau xuống phố mặc lời vô vi “ , hồn nhiên như mây trời, như cỏ cây , đâu giống như cô gái này , đòi nợ thẳng thừng :
Anh còn nợ em dòng xưa bến cũ, con sông êm đềm … Anh còn nợ em chim về Núi Nhạn, trời mờ mưa đêm … “ và cứ thế , từng dòng , từng lời bài hát miên man trải dài , mang hồn đi xa ….
Xa mấy rồi cũng phải dừng khi bác tài sì-tốp vì đã đến thành phố Koln , để cả nhóm thả bộ đến nhà thờ Dom rộng lớn đầy khói nến và con chiên lẫn du khách tò mò . Nơi đó đang có đức Hồng Y làm phép và giảng đạo , Tôi đứng ngoài nhìn vào, nhớ đến hồi xưa mình đã thành kính nghe thánh ca , và ngắm nhìn hang đá mỗi dịp giáng sinh một cách thích thú như thế nào … Sau đó tiếp tục lang thang theo đoàn đi mua sắm …eau de cologne . Thật buồn cười, mặc dù đã được nhắc nhở, các tín đồ của shopping giáo vẫn tha về những sản phẩm made for Germany , chứ không phải Made in … xem ra thì chủ nghĩa bành trướng của TQ đã đến hồi báo động rồi đây .
Tất cả các thông tin thú vị mà HDV đã kể về các thành phố Đức như dân số, sản phẩm , công nghiệp, an sinh xã hội v.v. đã bay biến khỏi đầu tôi, khi cả nhóm lục tục lên xe tiến về thủ đô xưa của Tây Đức là Boon , lại tiếp tục dạo phố, mua sắm ..
Và thở phào nhẹ nhõm khi về tới IB Hotel ở Frankfurt , nhưng lại khá thất vọng vì chỉ có 3 sao – không như ở Hà Lan, 4 sao , nhân viên phục vu vừa lịch sự, vừa dễ thương lại được xài ké net chùa .
Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục dạo phố , và thấy mình đi lạc vào một nhóm biểu tình tại quảng trường rộng lớn , với câu khẩu hiệu : “ Face, nói không với Nato …” mà chẳng hiểu mô tê chi hết , nên đành kiếm chiếc xích đu nơi góc phố, ngồi đong đưa chân mà mơ về nơi xa lắc … .
Ngồi mãi , nhìn thiên hạ mua mua sắm sắm cũng chán , cô bạn định rủ vài người tương đối thân leo lên chiếc xe bus chạy vòng quanh TP , giá 15 E/ người/ 1,5 giờ - cho hết thời gian chờ đợi , nhưng chả ai tán thưởng ..vì để $ đó shopping còn hơn .
Lòng vòng tìm chỗ nghỉ với ly Latte và bao choco 8 viên giá hơn 10 E , mèn, chẳng biết với thiên hạ ra sao , chứ châu Âu không phải là thiên đường mua sắm đối với tôi rồi
Rời nước Đức trong tâm trạng hớn hở vì sắp được về nhà . Nhân viên hải quan nói tiếng Anh khó nghe , nhưng được cái vui vẻ . Hãng hàng không Qatar hai lần đi về đều phục vụ khá tốt , ghé ngang cái xứ sở theo đạo Hồi này thấy cũng hơi ớn khi nhìn các cô nhân viên hàng không trùm khăn đỏ chỉ chừa gương mặt tròn quay, và những bóng áo trắng rộng thùng thình đi tới đi lui ở phía xa xa .
Về VN, sân bay Tân Sơn Nhất - chàng hải quan tre trẻ nhìn hộ chiếu của tôi xong, tự nhiên nổi hứng khen tên hay và hỏi ý nghĩa . Tôi mỉm cười khoái chí với ý nghĩ : thấy chưa , dân ta dễ thương như vậy mà, thật không uổng công mình bênh vực ….
Một chuyến đi kết thúc với lòng mong đợi, và không hẹn lần sau ….
Pháp …
Mặc dù đã được cảnh báo Châu Âu mùa này lạnh, nhiệt độ từ 3 - 12 .
Có hai cô bạn tử tế xung phong cho mượn đồ thun sát người, áo len đủ kiểu song tôi vẫn bị bất ngờ khi đặt chân xuống phi trường Charles De Gaulle của nước Pháp vào lúc 7g45 sáng hôm đó .
Paris mù sương và có mưa phùn . Đứng bên trong cửa kính nhìn ra thấy bầu trời hãy còn mờ tối , đồng hồ lại chưa chỉnh theo giờ châu Âu làm cả nhóm cứ ngỡ mình đến sớm, đang còn đêm , nên cứ tỉnh bơ xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh .
Ai bảo dân Tây lịch sự cơ chứ ? Cũng chen lấn, to tiếng , vượt rào như Ta vậy thôi , và nhân viên hải quan thì chả có lấy một nụ cười . Vậy mà bao nhiêu VK về thăm quê hương cứ lên án hải quan VN thế này thế nọ . Hay là tại tụi hắn kỳ thị dân VN nghèo nên mới dở bộ mặt hình sự ấy ra ? Dám lắm chứ chẳng chơi, tôi thầm nghĩ và bảo mai mốt tụi mi đến VN thì biết tay mình nhé ! ( chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng )
Cuối cùng 13 người của VN cũng đóng được con dấu nhập cảnh sau một hồi chạy tìm trưởng đoàn đang bận xếp hàng ở tít phía sau , chúng tôi kéo hành lý ra xe , theo lời chỉ dẫn của Trường An- hướng dẫn viên du lịch địa phương chờ đón cạnh cửa ra vào số 18 – nói tiếng Việt . May phước - An là dân Nam bộ, học DH du lịch ra trường, đã làm cho Fiditour được 6 năm, và thắng giải nhì cuộc thi HDV chuyên nghiệp toàn quốc . Với bề dày thành tích như vậy, An đã làm cho những ngày lưu lạc xứ người của chúng tôi thật sinh động và bổ ích, tuy các chuyện thuộc kiểu “ Bốn món ăn chơi “ có hơi mặn , song cũng làm mọi người cười ồ lên thích thú . Định bảo cậu mình chuyển sang đồ chay , nhưng rồi lại thôi vì sợ bị chê “ già khó tính “ .
Trên suốt chặng đường từ phi trường về tới Paris, cây cối vẫn còn trơ cành khẳng khiu , trừ loại hoa màu vàng được coi là mai của châu Âu, chưa có 1 loài hoa nào hiện diện trên đường ( dĩ nhiên trong shop thì có đầy ) , HDV nói phải đến giữa tháng tư thì mùa xuân mới thật sự về trên đất Pháp . Buồn 5 phút vì tới lúc đó thì tôi đã hồi gia từ lâu rồi .
Điểm đầu tiên chúng tôi đến là Khải hoàn môn ( Arc De Triomphe ) . Vì đã trót mê thơ Cung Trầm Tưởng – Nguyên Sa , nhạc Phạm Trọng Cầu với những Tiễn Em, Mùa thu Paris, Paris có gì lạ không em v.v. và nhìn mấy cái poster cung điện Versailles , bảo tàng Louvre ngời ngời đèn đuốc , đại lộ Champs- Elysees nổi tiếng là con đường đẹp nhất Châu Âu , nên tôi hơi bị hẫng khi xe ngừng trước cái cổng mừng chiến thắng vuông vức và trơ trụi , con đường gọi là đẹp thì có những tòa nhà cao 6 tầng cũ kỹ màu xám xịt như bầu trời đầu xuân nơi đây . Từng cơn gió quất vào mặt đem lại sự rét cóng, nhất là đối với những du khách dỏm như tôi, quanh năm sống ở chỗ nhiệt độ từ 28 đến 37 .
Đứng lơ ngơ nhìn đoàn khách Tây, Hàn, Nhật …thi nhau chụp hình, tôi cũng nhờ cô bạn đi cùng chộp vài kiểu làm kỹ nghệ, mai mốt còn có thể hù đám con cháu “ bà nội ( ngoại ) cũng đã từng đặt chân tới Kinh đô ánh sáng Paris chớ chơi sao “ ?
Sau khi nhìn chán mấy shop hàng hiệu trứ danh trên đại lộ Champs – Elysees , chúng tôi được đưa sang quảng trường Concorde , nơi mà vua Louis và vợ Marie Antoinette đã bị chặt đầu trong cuộc nội chiến 1789 , hèn chi tử khí khá nặng, tôi lầm bầm và chợt nhận ra mình hơi vô lý khi đã quá tin vào sách báo rồi đâm ra xét nét với quang cảnh nơi đây .
Nói cho ngay, với bề dày lịch sử 100 năm đô hộ giặc tây của VN , Paris nhìn cũng quen quen vì lối kiến trúc của nhà thờ Đức bà , Tòa đô chính, Tòa án TP đều do người Pháp bê kiểu sang xây dựng .... , đường phố Paris cũng không được sạch mấy, nhưng dễ nể nhất là chuyện xếp hàng . Để leo lên được tầng thứ hai của tháp Eiffel nổi tiếng bằng thang máy, chụp hình và ngắm tòan cảnh Paris trong vòng 10 phút ( chán quá nên đi xuống chứ không phải hết giờ ) , vé đã được HDV mua trước , mà chúng tôi phải xếp hàng những 1,5 tiếng đồng hồ mới lọt qua được chiếc cổng vào , trong tiết trời lạnh giá , vừa mưa phùn vừa gió lạnh lẽo quất vào mặt, tóc tai bù xù. Nếu không vì tội HDV và vì giá vé in phía sau : 10 E thì cả lũ chúng tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi .
Tới lâu đài Versailles cảnh xếp hàng cũng diễn ra tương tự , du khách chen nhau chụp ảnh và đi lại trong các gian phòng treo đèn chùm lộng lẫy mà ngày xưa các vua chúa và giới quý tộc mở yến tiệc, khiêu vũ, thăm giường của Vua, hoàng hậu v.v. rồi quay ra đội mưa đá để go tiếp , hơn 2.000 căn phòng làm sao mà đi hết trong vòng 1 ngày cho được cơ chứ ?
HDV đã nói “ nếu dừng lại 1 phút khi đi ngang qua một bức tranh trong bảo tàng Louvre , thì phải mất hết 1 tháng các anh chị mới ngắm xong tranh ở đó “ , nên chúng tôi chỉ tập trung vào khu Xác ướp Ai Cập, xem cô nàng Mona Lisa với nụ cười bí ẩn, thần Venus cụt tay với 3 vòng rất chuẩn - mà cũng không chụp được hình nàng , bỡi du khách chen lấn lớp trong lớp ngoài, ai cũng nghiêng đầu nhìn cô trong đủ tư thế xem có gì lạ ... thôi thì mình “ kính nhi viễn chi “ cho rồi .
Xe lại đưa chúng tôi qua cầu Alexander III , cây cầu đẹp nhất bắc qua dòng sông Seine thơ mộng của nước Pháp , ngó ngó đài tưởng niệm- nơi mà công nương Diana của nước Anh đã tử nạn, thăm mộ của vua Napoleon cùng nghe kể về trận chiến Waterloo , nơi đã là mồ chôn của gần 70 ngàn binh sĩ hai phía . Sau đó ngắm nhà thờ Đức bà , đi thuyền trên sông Seine, mà chẳng thấy “ nước sông Seine bỡ ngỡ chảy quanh cầu “ đâu hết ,cùng chụp hình 37 cây cầu nối liền hai bờ nam bắc của thủ đô hoa lệ .
Nguyên buổi chiều thứ hai dành cho mua sắm tự do ở trung tâm thương mại LaFayette , bỏ mặc mấy tín đồ nghiện hàng hiệu lang thang ở đó, tôi gọi điện cho người chị con cậu đến đón về thăm nhà và đi thử cho biết Metro đất Pháp .
Thật đáng mừng là VN chưa có metro , bỡi vì sau khi trải qua hai chặng thì mồ hôi đổ ( mà chẳng có lúa đâm bông ) ướt hết cái áo đi mượn, tay thì cứ phải giữ chặt lấy túi quần, vì kẻ lên người xuống tấp nập, đen có trắng có ...muốn tìm ra chiếc ghế cho “ người già “ đỡ mỏi chân cũng hỏng biết hỏi ai , làm gì có chuyện Lady First ở chốn này ?
Nhà ngay tại Paris cái nào cũng be bé, kể cả khách sạn Mercure Gobelin Paris , nằm ngay trung tâm quận 13 , chúng tôi đã trải qua hai ngày ở đó với bữa sáng buffet có món bánh mì Pháp thật ngon , dạo lòng vòng gần hết 20 quận của Paris và nhận thấy thành phố này giống như 1 cô gái già nua , cũ kỹ , chậm chạp , nhưng nhìn lâu cũng thấy khá ... duyên
Bỉ …
Nếu tại VN, cái xứ nghèo mà làm sang này, cứ ra đường là gặp wifi , ngồi trên xe cũng có thể check mail được vì hưởng ké mấy cái wireless của hàng phố , thì ở Pháp, Bỉ , Đức …tôi không tìm ra được một miếng free nào , cứ mỗi giờ net phải tốn từ 5-6 E , nếu quy ra tiền Việt sẽ thành một con số muốn điếc óc , có lẽ đó lại là lý do nữa khiến tôi không thích châu Âu ? Tôi vốn là 1 con nghiện net mà, suốt ngày ngồi bên máy vi tính, đi đâu cũng kè kè cái cell để có thể đọc thư bất cứ lúc nào .
Mà cũng có lẽ hai hôm nay ,ông phát thư chưa thấy gõ cửa , sau khi đã mất 10 E oan uổng mà vẫn không có cái mình muốn , nên Paris mới làm tôi mất cảm tình đến thế .
Chúng tôi lên xe, bỏ lại đằng sau lưng nước Pháp vẫn đang còn say ngủ để tới Bỉ .
Hai bên lộ, hàng cây vẫn còn trong giấc mơ mùa đông, vẫn là “ trời thấp thật buồn “ …
Chặng đường hơn 300 km - đi tới gần bốn tiếng với hai chặng nghỉ dọc đường cho khách hát karaoke ( tiếng của HDV ) và bác tài đổ xăng . Trạm xăng ( quán bên đường ) khá đẹp mắt với đủ thứ bánh trái, kem, café và nhất là cái restroom sạch ơi là sạch . Tôi đã dừng lại khá lâu trước những bó hoa kết rất công phu , nhưng giá thì ở trên trời . Nhiều bó đã muốn úa tàn theo thời gian , chợt nghĩ nếu không đắt đỏ quá thì chủ nhân của nó sẽ bớt lỗ hơn, vì hoa cũng như người “ hoa nào héo héo thì hái bỏ đi “ kia mà …
Có lẽ cái ipod đã giúp cho tôi tươi tỉnh hơn với giọng hát trầm buồn của QD, giọng hát “ hoài cảm “ nên không thấy đường dài . Xe qua trạm biên giới nước Bỉ , rồi chạy vào Brussels ….
Nhà cửa hai bên đường bắt đầu hiện ra mỗi lúc một nhiều , màu sắc tươi hơn, nhưng chệch choạc và lộn xộn . Đến đây lại thấy tội nghiệp Paris vì mình đã hơi quá lời , biết làm sao được, cảm giác lúc nào cũng thật , và khi ‘… người buồn cảnh có vui đâu bao giờ “ , đúng không ?
Đại lộ Louise/Louisalaan - khu thời trang nổi tiếng của vương quốc Bỉ có nhiều tiệm lớn , lộng lẫy… là nơi chúng tôi sắp được nghỉ ngơi , cùng nhấm nháp món ăn của nhà hàng Trung Hoa . Thật ngộ, đã cất công đi sang châu Âu, mà trưởng nhóm vẫn phải tìm các quán sá của người Việt, Hoa để cho chúng tôi vào, vì sợ khách ta nhớ mùi quốc hồn quốc túy . Cũng phải thôi, vì sau một tối nếm thử món gan ngỗng nổi tiếng, cùng món bò nướng xiên que, cá hồi rưới sauce , bia hoặc champagne thì chúng tôi đi đến kết luận “ may mà có chai nước mắm và đĩa ớt cay của đoàn “
Có lẽ tôi hơi thiên vị xứ Bỉ, vì đó là nơi mà cô em út đang sinh sống. Tại đó, tôi đã được hai đứa đưa tới một nơi thật đẹp. được gọi là Venise du Nord … nơi có những ngôi nhà mang đậm phong cách châu Âu, con kênh chảy lượn lờ giữa lòng thành phố, mấy con đường lát đá granite , từng viên vuông vức thật công phu và cầu kỳ ( lại méo mó nghề nghiệp đây ) , có những cửa hiệu từ thời xa xưa bán đủ các loại đồ thêu, ren , tiệm chocolate thơm lựng mùi súc cù là tan chảy , vương vào gió vào tóc người đi đường , và các bộ trang phục cổ của thế kỷ 17, 18 trông ngộ nghĩnh nhưng cũng thật đau lòng khi phải mở hầu bao … Buổi chiều Belgium đầy nắng, đầy gió làm tóc tai tôi rối nùi , mà vẫn không thấy ngán vì bên cạnh có người thân quen rất chịu khó giới thiệu cảnh đẹp đường xa , Cũng tại nơi đây, tôi được đưa đến bờ biển Manche , một cái tên rất quen thuộc từ hồi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường, nghe thầy Tùng giảng môn Địa lý thế giới mà thầm mơ ước …
Tượng chú bé tè ( Manneken Pis ) , Cung điện Hoàng gia (Château Royal de Laeken, ) , Atomium – mô hình cấu trúc nguyên tử có đường kính mỗi khối cầu là 18m , Bảo tàng Hoàng gia Mĩ thuật Vương quốc Bỉ (Musées Royaux des Beaux Arts) , Thánh đường Saint Michael & Saint Gudula- được xây dựng năm 1047 v.v. là những điểm tham quan tôi được đưa đến tiếp theo sau , làm buổi tối quay về khách sạn Maison du Dragon tới hơn 11g30 , khuya hơn tất cả cánh đàn ông của đoàn. Để sáng hôm sau lên đường đi Hà Lan, anh chàng cao cao người Thái cứ theo hỏi “ hôm nay you có bỏ đoàn đi nữa không ? “ , thì ra cái sự đến và đi của mình cũng có kẻ để ý chứ nhỉ ? và bà chị cứ lắc đầu “ I don’t understand what you say “ để khỏi phải trả lời , để hồn lại chìm trong tiếng nhạc suốt chặng đường từ Bỉ đến xứ sở hoa tulip …
Hà Lan ..
… Trời vẫn âm u khi chúng tôi rời Bỉ để đến Hà Lan . Hai bên đường cây cối vẫn trơ cành, trụi lá..tựa như mùa xuân vẫn còn tận đâu đâu , để mặc ngày đông tung hoành ngang dọc với những cơn mưa lất phất cùng đợt gió lạnh tê tái thịt da .
Tôi nhắm mắt ru hồn theo tiếng nhạc , mặc cô bạn ngồi bên tía lia những chuyện tầm phào , và chỉ mở mắt khi biết mình đã sang phần đất khác .
Những ngôi nhà mái ngói đỏ sẫm xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn , ánh nắng bắt đầu tỏa sáng trên ngàn cây nội cỏ . Cô bạn cứ luôn miệng xuýt xoa khen và so sánh với nước láng giềng .
Bỏ sang một bên nước Pháp già cỗi , nước Bỉ với cuộc chiến âm ỉ giữa các sắc dân nói tiếng Đức - Pháp - Hà Lan , mọi người dường như thích thú trước cảnh đẹp đang từ từ hiện ra theo lời dẫn chuyện của HDV du lịch địa phương .
Cây chưa đâm chồi, mà hoa thì đã kịp khoe sắc , từng cụm thủy tiên trắng, vàng nở rộ khắp lối đi , bất chợt giọng hát êm mượt như nhung của Quang Dũng “ Dòng sông nào đưa người về qua lối xưa … Hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, Về đồi sim ta nhớ người vô bờ … “
Chiếc xe 35 ghế với bác tài người Pháp được xem là “ tay lái lụa “ đưa chúng tôi vào The Hague , tham quan Miniature Holland – một thành phố thu nhỏ của Hà Lan , có đầy đủ những nông trại với đàn bò sữa màu vàng và đen trắng,… phi trường,… sân vận động ,… cối xay gió , …đường rầy xe lửa với những đoàn tàu tí ti chạy xình xịch ngày đêm …thật công phu . Tự dưng thấy vui vui và thích chộp ảnh, nên hai đứa thay nhau làm phó nháy giữa dòng du khách đổ về ào ào như thác lũ , mà nếu có người tí hon sống trong các ngôi nhà đó hẳn sẽ hoảng hồn trước các hung thần , không …người khổng lồ đang chen lấn nhau , làm hỏng vẻ yên tịnh nơi đây .
Nghe nói các mô hình này phải mất hết 4 năm để xây dựng , phí tổn lên đến 450,000 E do một nhóm gồm 35 chuyên gia làm việc . Điều đáng ngạc nhiên là toàn bộ cây xanh trong thành phố thu nhỏ đều là thật , những loại cây thân gỗ, và bụi lá này có thể phát triển tới 15m , không hiểu bằng cách nào lại được gói gọn trong chiều cao khiêm tốn 60 cm , khiến không ít người đứng lại, tần ngần sờ , vuốt ve xem đồ giả hay đồ xịn …
Thành phố nhỏ Madurodam vinh dự được nữ hoàng Beatrix đỡ đầu , cắt băng khai mạc , và người Hà Lan rất tự hào về nó - cũng giống như công viên Keukenhof .
Nghỉ tại khách sạn Bel air den Haag tối hôm ấy, tôi may mắn vào wifi chùa của một nơi nào không dưng “ lòng chợt từ bi bất ngờ “ , và đã đọc được cái mail cần tìm. Lòng chợt rộn ràng như mùa xuân đang đến trên từng cành cây kẽ lá , đọc để biết người ta vẫn đang ... Nhớ ... và muốn nói rằng đời thật bình yên .
Sáng hôm sau, chúng tôi lên xe đi tiếp tới Rotterdam , tham quan Euromast . Đó là một tòa tháp được xây dựng vào cuối thập niên 50 do nhà thiết kế Hugh Maaskant , ban đầu cao 101 m , chiếm vị trí tòa nhà cao nhất Rotterdam ( sau khi đã được xây thêm 85 m vào năm 1970) . Euromast là một trong cụm World of Great Towers.
Tiếp đến xe đưa đoàn đến Lisse tham quan Lễ hội hoa tulip . Vì năm nay mùa đông kéo dài và giá lạnh, nên bên ngoài chỉ thấy từng luống lá xanh, hàng cây xuyên suốt công viên vẫn còn khoe cành khẳng khiu , nhưng khi vào đến khu vườn kính, cả nhóm như bị choáng ngợp bỡi các loại hoa hồng đủ màu sắc, cánh dày và lớn , đẹp mê hồn đến nỗi không ai bảo ai, tất cả cứ giơ máy ảnh lên không cần ngắm, chụp và chụp đại mà hình nào nhìn cũng …xinh …
Sang đến vườn hoa tulip… theo HDV thì Tulip vốn là quà tặng của vua Thổ Nhĩ Kỳ cho Hà Lan, nhưng đã trở thành loài hoa đặc trưng cho xứ này , bây giờ . Công viên Keukenhof xây dựng từ năm 1949 theo sáng kiến của thị trưởng Lisse, với sự cộng tác và liên kết của 7 nhà trồng và xuất khẩu hoa nổi tiếng từ các “ nhà hàng xóm “ . Nó được thiết kế bởi 2 cha con kiến trúc sư Zochter. Những con đường nhỏ vơí hàng sôì cổ thụ có nguồn gốc từ thời xa xưa là loại cây cao lâu đời nhất còn tồn tại ở Keukenhof cho đến ngày chúng tôi ghé thăm .
Lại nghe đồn rằng Keukenhof rộng 32ha với 4,5 triệu bông hoa tulip của hơn 100 loài khác nhau. Vì trời lạnh nên chỉ các bông hoa nở trong nhà mới rực rỡ và khoe hết vẻ đẹp trời cho của mình,. Chẳng biết hương hoa có thơm như trong sách vở tả ? nhưng những gam màu nồng ấm ấy làm cho thiện cảm của tôi về xứ sở của chiếc cối xay gió ngày một tăng lên, nhất là khi từ nhà kính ra, lang thang trên mấy con đường uốn lượn quanh các con suối róc rách , hồ nước thơ mộng có hàng liễu buông mình trong gió sớm , cùng vô số bụi cây nhỏ xinh và mấy tượng đồng be bé - biểu tượng của tình yêu …tự dưng thấy mình đang ca bản Ước gì và thèm được nắm tay ải tay ai dung dăng dạo phố .
Sau khi thăm xưởng thủ công mỹ nghệ truyền thống, thấy cối xay gió hoạt động ra sao trong làn khói bụi mù trời… ngắm chàng thanh niên trẻ tuổi mặc tạp dề giới thiệu các công đoạn làm guốc , và mua 1 đôi mang về làm kỷ nghệ. Chúng tôi quay ra dạo tiếp phố phường .
HDV mua vé cho cả bọn lên du thuyền dạo lòng vòng trên con kênh đào đẹp như mơ, có chú thiên nga bình thản bơi lội, tỉa cánh giữa dòng , xong về nghỉ đêm ở ks bốn sao Modrin , một lần nữa tôi lại vào được wifi ở phòng chờ, và thấy lòng vui như tết vì mình lại ..có thư …
Đức và về nhà
Rời Hà Lan với chút tiếc nuối vì chỉ mới đi dạo được có 1 góc nhỏ của Keukenhof trong một tiếng rưỡi , thay vì phải 3 ngày mới khám phá hết mọi ngóc ngách của công viên xinh đẹp này . Hai ngày đi tới đi lui chỉ là khách đụng khách mà chưa biết được người bản xứ ra làm sao hết , thiệt là uổng công đi .
Như lệ thường trong mùa này , chúng tôi lên đường dưới làn mưa bụi và trời hãy còn tờ mờ tối .
Thỉnh thoảng mới có chiếc xe chạy vút ngang, ngọn đèn pha rực sáng trong đêm … Chẳng còn niềm vui , hay nỗi háo hức vì cảnh lạ đường xa, tôi rút về vị trí cuối xe để thả hồn bay về tận chỗ ngồi quen thuộc, ở đó có gương mặt vàng của ai đó đón chờ , rồi từng tin nhắn theo nhau, bản nhạc quen thuộc vang lên trong tâm tưởng . Tôi thấy mình lại trở về cái thời kỳ lãng mạn ngày xưa , “ theo nhau xuống phố mặc lời vô vi “ , hồn nhiên như mây trời, như cỏ cây , đâu giống như cô gái này , đòi nợ thẳng thừng :
Anh còn nợ em dòng xưa bến cũ, con sông êm đềm … Anh còn nợ em chim về Núi Nhạn, trời mờ mưa đêm … “ và cứ thế , từng dòng , từng lời bài hát miên man trải dài , mang hồn đi xa ….
Xa mấy rồi cũng phải dừng khi bác tài sì-tốp vì đã đến thành phố Koln , để cả nhóm thả bộ đến nhà thờ Dom rộng lớn đầy khói nến và con chiên lẫn du khách tò mò . Nơi đó đang có đức Hồng Y làm phép và giảng đạo , Tôi đứng ngoài nhìn vào, nhớ đến hồi xưa mình đã thành kính nghe thánh ca , và ngắm nhìn hang đá mỗi dịp giáng sinh một cách thích thú như thế nào … Sau đó tiếp tục lang thang theo đoàn đi mua sắm …eau de cologne . Thật buồn cười, mặc dù đã được nhắc nhở, các tín đồ của shopping giáo vẫn tha về những sản phẩm made for Germany , chứ không phải Made in … xem ra thì chủ nghĩa bành trướng của TQ đã đến hồi báo động rồi đây .
Tất cả các thông tin thú vị mà HDV đã kể về các thành phố Đức như dân số, sản phẩm , công nghiệp, an sinh xã hội v.v. đã bay biến khỏi đầu tôi, khi cả nhóm lục tục lên xe tiến về thủ đô xưa của Tây Đức là Boon , lại tiếp tục dạo phố, mua sắm ..
Và thở phào nhẹ nhõm khi về tới IB Hotel ở Frankfurt , nhưng lại khá thất vọng vì chỉ có 3 sao – không như ở Hà Lan, 4 sao , nhân viên phục vu vừa lịch sự, vừa dễ thương lại được xài ké net chùa .
Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục dạo phố , và thấy mình đi lạc vào một nhóm biểu tình tại quảng trường rộng lớn , với câu khẩu hiệu : “ Face, nói không với Nato …” mà chẳng hiểu mô tê chi hết , nên đành kiếm chiếc xích đu nơi góc phố, ngồi đong đưa chân mà mơ về nơi xa lắc … .
Ngồi mãi , nhìn thiên hạ mua mua sắm sắm cũng chán , cô bạn định rủ vài người tương đối thân leo lên chiếc xe bus chạy vòng quanh TP , giá 15 E/ người/ 1,5 giờ - cho hết thời gian chờ đợi , nhưng chả ai tán thưởng ..vì để $ đó shopping còn hơn .
Lòng vòng tìm chỗ nghỉ với ly Latte và bao choco 8 viên giá hơn 10 E , mèn, chẳng biết với thiên hạ ra sao , chứ châu Âu không phải là thiên đường mua sắm đối với tôi rồi
Rời nước Đức trong tâm trạng hớn hở vì sắp được về nhà . Nhân viên hải quan nói tiếng Anh khó nghe , nhưng được cái vui vẻ . Hãng hàng không Qatar hai lần đi về đều phục vụ khá tốt , ghé ngang cái xứ sở theo đạo Hồi này thấy cũng hơi ớn khi nhìn các cô nhân viên hàng không trùm khăn đỏ chỉ chừa gương mặt tròn quay, và những bóng áo trắng rộng thùng thình đi tới đi lui ở phía xa xa .
Về VN, sân bay Tân Sơn Nhất - chàng hải quan tre trẻ nhìn hộ chiếu của tôi xong, tự nhiên nổi hứng khen tên hay và hỏi ý nghĩa . Tôi mỉm cười khoái chí với ý nghĩ : thấy chưa , dân ta dễ thương như vậy mà, thật không uổng công mình bênh vực ….
Một chuyến đi kết thúc với lòng mong đợi, và không hẹn lần sau ….
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Ái chà chà,
Chuyến này chị HN làm một chuyến du lịch hoành tráng quá hén!
Mà sao không thấy hình ảnh minh họa gì hết trọi vậy cà !
Chắc cái thói quan liêu thấy ghét của mấy thằng Pháp lây wa cho mấy tên lai căng Việt đó chị HN ui! Mỗi lần qua sân bay Charles De Gaulle là bực mình ngay. Mà sao cái thằng dở dở ương ương đó lại có chân trong hội đồng bảo an LHQ, kể cũng lạ. Trong thế chiến thì chuyên ... bị chiếm đóng, kinh tế thì không mạnh, phong cách thì trịch thượng, quan liêu (he he, phụ chị HN chửi một trận)
Nhưng chửi rồi thì cũng phải xoa dịu một chút, bằng cách mời quý khách qua đây cùng nghe một bản nhạc mà chị HN có nhắc tới nè:
Chuyến này chị HN làm một chuyến du lịch hoành tráng quá hén!
Mà sao không thấy hình ảnh minh họa gì hết trọi vậy cà !
Chắc cái thói quan liêu thấy ghét của mấy thằng Pháp lây wa cho mấy tên lai căng Việt đó chị HN ui! Mỗi lần qua sân bay Charles De Gaulle là bực mình ngay. Mà sao cái thằng dở dở ương ương đó lại có chân trong hội đồng bảo an LHQ, kể cũng lạ. Trong thế chiến thì chuyên ... bị chiếm đóng, kinh tế thì không mạnh, phong cách thì trịch thượng, quan liêu (he he, phụ chị HN chửi một trận)
Nhưng chửi rồi thì cũng phải xoa dịu một chút, bằng cách mời quý khách qua đây cùng nghe một bản nhạc mà chị HN có nhắc tới nè:
MÙA THU PARIS
Thơ: Cung Trầm Tưởng
Nhạc: Phạm Duy
Trình bày: Sĩ Phú
Thơ: Cung Trầm Tưởng
Nhạc: Phạm Duy
Trình bày: Sĩ Phú
huuhoi- Tổng số bài gửi : 1351
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Cảm ơn thí chủ HN kể chuyện đường xa hấp dẫn, nghe mờ ghét tụi Tây hé
gia khanh- Tổng số bài gửi : 532
Join date : 12/12/2009
Re: Từ từ viết ...
He he, GK cũng phụ nữaChắc cái thói quan liêu thấy ghét của mấy thằng Pháp lây wa cho mấy tên lai căng Việt đó chị HN ui! Mỗi lần qua sân bay Charles De Gaulle là bực mình ngay. Mà sao cái thằng dở dở ương ương đó lại có chân trong hội đồng bảo an LHQ, kể cũng lạ. Trong thế chiến thì chuyên ... bị chiếm đóng, kinh tế thì không mạnh, phong cách thì trịch thượng, quan liêu (he he, phụ chị HN chửi một trận)
gia khanh- Tổng số bài gửi : 532
Join date : 12/12/2009
Trung Du ký
Có thể gọi Bắc Kinh mùa hè là thành phố của hoa hồng và mẫu đơn .
Lúc xưa nghe mẹ kể bông mẫu đơn vì không chịu nghe lời Võ Tắc Thiên nở đúng mùa xuân nên bị đày xuống Giang Nam, và mẫu đơn chính là bông trang ở VN, nhưng giờ sang đến tận nơi , được cô hdv chỉ trỏ mới biết mẫu đơn có bà con xa với hoa hồng, chỉ khác ở chỗ cánh hoa nhiều và dày hơn , lá không nhọn và to hơn mà thôi .
Trên suốt chặng đường chúng tôi qua , từ hai bên xa lộ cao tốc, trước mặt tòa chung cư ngút ngàn, hay cao ốc văn phòng, đâu đâu cũng thấy hoa hồng, mẫu đơn đủ sắc màu , thỉnh thỏang có vài luống cúc vàng rực rỡ , xem ra câu “ xuân hoa lan, hạ sen, thu cúc, đông hoa mai “ từ xưa đã lỗi thời theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thựt rồi hén .
Nhìn hoa , mẹ cứ xúyt xoa luôn miệng và bảo con chụp, nhưng thằng con trả lời “ vô cảm với hoa “ nên chỉ miễn cưỡng bấm chiếu lệ vài tấm cho khỏi bị ..la , mà mẹ thì ngồi tận phía trong nên không thể ra tay..thiệt là uổng .
Nếu châu Âu là một lục địa già nua với những tòa nhà cũ kỹ , xám xịt thì BK lại là một thành phố mới, được tân trang hàng năm , Người TQ có câu “ muốn xem văn minh 500 năm của TQ thì đến Tây An, 100 năm đến Bắc Kinh, và 300 năm thì đến Thượng Hải “ , xem đó thì biết BK là 1 TP trẻ với hệ thống đường sá ngày càng rộng rãi được xây dựng để chào đón thế vận hội Olympic Beijing 2008 , bên cạnh những di sản văn hóa và kỳ quan thế giới .
Nghe nói BK có bầu không khí ô nhiễm, buổi sáng ra đường thấy trời mù mù , nhưng không phải vì sương mà là vì bụi và khói từ các nhà máy thải ra , nên tôi cũng hơi rét , chuẩn bị cả khẩu trang, nhưng khi đến nơi, nhìn ngắm và đi dạo, hít thở cùng với người dân và du khách BK, tôi hơi bất ngờ khi thấy chỗ nào cũng sạch sẽ, không có bụi bặm và ô nhiễm như SG …
Nhìn quanh, phố sá có vẻ tấp nập với từng dòng xe hơi chạy khắp nẻo đường, xe hơi và xe đạp . Cô hdv bảo nhà nước cấm dân chúng không được đi xe máy vì sợ ơ nhiễm môi trường, và một phần tiết kiệm xăng .Nếu vi phạm sẽ bị tịch thu xe và phạt tiền rất nặng . Xem ra thì luật của TQ nghiêm hơn mình hén .
Tại BK, một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng mùa xuân chỉ kéo dài có nửa tháng, mùa hạ và thu chia nhau 5 tháng rưỡi , còn lại 6 tháng là mùa đông băng tuyết và giá lạnh , cá biệt năm 2009 mùa đông kéo dài đến 8 tháng, nên xe hơi là phương tiện giao thong an tòan nhất .
Có 4 lọai biển số xe ở BK : xe công sở màu xanh xám, xe tải, bus màu vàng, xe tải trọng nhỏ biển số xanh và xe không biển số dành cho các ngôi sao và giới thượng lưu – nhằm thóat khỏi sự săn đuổi của báo giới .
Trong hai ngày lưu lại BK, chúng tôi đã thấy được vài chiếc xe hơi xịn màu đen không biển số mà hong biết của ..sao nào
Nơi đầu tiên tôi được đưa đến tham quan là Vạn Lý trường thành . Theo lời hdv thì một thanh niên 16 tuổi, nếu một ngày bỏ ra 8 tiếng để leo trường thành thì đến năm 40 tuổi mới đi hết . Khiếp …
Vì đã lỡ nghe Mao chủ tịch phán “ Bất đáo trường thành phi hảo hán “ nên ai nấy lục tục xuống xe , hăng hái leo mấy bậc cấp bằng đá hoa cương nguyên khối ( méo mó nghề nghiệp ) mà chiều rộng đủ để 4 con ngựa thồ hàng đi trên đó - May mà xe dừng ở “con dốc nghiêng nghiêng “ có tấm bia , nên chỉ cần leo vài bước là mấy mẹ con nhà này đã hòan thành nhiệm vụ, chộp mấy pô làm bằng chứng – chứ nếu bắt đầu từ đầu dốc bên kia thì phải hụt hơi mấy hôm mới có thể làm anh hùng ..Luơng sơn bạc được .
Thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi tuột dốc , kiếm 1 cái ghế ngồi ở quán café ngắm thiên hạ trổ tài chinh phục đỉnh trường thành .
Có tận mắt nhìn thấy Vạn lý trường thành, nhìn địa thế cheo leo hiểm trở của nó mới thấy hết được sự tàn ác của vua chúa thời xưa , cụ thể là Tần Thủy Hòang, Hán cao Tổ và Chu Nguyên Chương ( ba ông vua có công trong việc xây dựng , củng cố trường thành ) , và rõ ràng là chỉ có bạo chúa, không biết thương quý sinh mạng con người mới có thể làm được các công trình vĩ đại, có tầm cỡ như thế này .
Người Pháp sang VN, cũng đã để lại những Đèo Ngang, Đèo Cả, Hải vân có giá trị …cũng vì thời đó dân VN chỉ là nô lệ hay lao động khổ sai, mộ phu, đi phu kỳ thực chỉ là cưỡng ép lao động …
Cũng chẳng biết đó là công hay tội, vì nếu không có 100 năm đô hộ giặc Tây thì giờ đây dân mình có khi cũng vẫn còn lững thững đi bộ qua đèo giống Bà Huyện Thanh Quan , và những bài thơ như vầy tiếp tục lưu truyền hậu thế :
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Có cây chen đá , lá chen hoa …
Quán café, shop lưu niệm ở đây không nhiều … và vì đã được HDV ngừơi Hoa nói tiếng Việt rất sõi dặn dò nên không ai mua gì . Người Mông, Mãn, Hán, Hồi, Tạng với chúng tôi cũng thế thôi , cũng là một giọng ô lý ô lố ..mình nói gì họ không hiểu và họ nói cái chi mình cũng …mù , thế là huề . Nhưng với hai HDV bản địa thì khác, họ có vẻ không thích người Mông Cổ ra mặt vì cho là ngừơi Mông gian dối trong mua bán, lại hay trộn tìên giả vào tiền thật để thối lại cho du khách . Thôi thì kệ , chả cần quan tâm đến vấn đề sắc tộc làm chi cho mệt , cũng như tôi đã nhiều lần lập lại câu của cô bạn tên Duyên “ đó là chuyện của chính phủ TQ , mình không phải lo “ khi đứa con gái cứ lăm le bỏ mấy đồng nhân dân tệ vào chiếc túi của người hành khất . Thù dai hén . Cứ nghĩ tới mấy cái video clip coi trên yotube : hải quân TQ bắn không thương tiếc vào ngư dân và thuyền VN chở lương thực tiếp tế cho TS là thấy giận và không muốn hữu hảo gì với họ .
Ở BK hành khất chỉ tập trung dưới các đường hầm ,với đủ các bộ dạng thảm thương chứ không đi lang thang như tại SG , và bên cạnh các tòa nhà cao, công sở nguy nga vẫn còn rất nhiều gánh hàng rong với đủ thứ : khoai lang nướng, quả Dương mai , hạt dẻ , bắp luộc v.v. và sẵn sàng bỏ chạy quên cả lấy tiền của du khách khi gặp cảnh sát đi tuần tra – vẻ mặt khắc khổ, cam chịu của người nghèo ở đâu cũng giống nhau đến tội nghiệp .
Ngày hôm ấy - nhận thấy leo trường thành, làm hảo hớn như vầy là đủ, hdv du lịch địa phương đưa chúng tôi đến bảo tàng đá Cẩm Thạch . Nói bảo tàng cho vui, chứ thực ra đây là cửa hàng bán và chế tác trang sức bằng cẩm thạch của nhà nước .
Các lọai ngọc thạch ở đây nhìn thấy cũng thường thường bậc trung , nhưng giá thì ở trên trời .:Một vòng ngọc phỉ thúy có giá khỏang từ 5 triệu VND trở lên, tượng Phật, các con triện để khắc tên của du khách bằng ngọc có giá từ 130 đến 400 tệ , còn lọai xấu hơn như bạch ngọc, băng ngọc được làm thành gối – giống như trong phim kiếm hiệp -có giá khá rẻ :khỏang từ 200 tệ đến 800 tệ ( 600 ngàn đến 2,4 triệu VND ) chẳng được du khách chiếu cố mấy, có lẽ vì ngại vác nặng …. Một cô trong nhóm cầm long không đậu rinh chiếc vòng phỉ thúy , đeo ngay vào tay cho nóng hổi , số còn lại chỉ đi tới đi lui và ngắm nghía . Bốn mỹ nhân – đuợc gọi đùa là Tứ đại mỹ nhân của nhóm chỉ mê shopping nên luôn miệng hối hdv cáo từ để đi tới nơi khác là Định Lăng ( thập tam lăng ) được xây dựng từ thời nhà Minh cách Bắc Kinh 50 km về phía tây bắc để tham quan .
Theo hdv thì Thập Tam Lăng được xây dựng từ năm 1409 , rộng khỏang 40 km vuông với tường thành bao bọc . Mỗi lăng mộ toạ lạc trên một gò đất cao và nối với lăng mộ khác bằng "thần đạo". Hai bên thần đạo có hai hàng tượng lính gác, lạc đà, voi, và kỳ lân bằng đá để canh giữ lăng. Cổng đá vào lăng cao 14 mét, và rộng 19 mét.
Cánh cổng chính là lối đi của vua , nói đíng hơn là quan tài của vua- nơi dành cho người chết , nên chúng tôi né sang hai cửa phụ, tuy không oai bằng được đi chung với Hòang tộc nhưng bù lại không có âm khí . Cô hdv có vẻ duy tâm nặng, dặn dò chúng tôi đừng nên chụp hình lăng mộ, tức là không mang thứ gì của cõi âm về nhà, phòng trừ xui xẻo . Chúng tôi nghe theo và lấy làm ngạc nhiên vì các nhóm khác chỉa máy về mấy cỗ quan tài bấm tanh tách từng hồi, mà thật ra cũng chẳng có gì để bấm .
Chúng tôi lại theo những bậc thang đi xuống sâu dưới lòng đất 25 met để xem nơi an táng Định Vương cùng hai hòang hậu . Cánh cổng vào và chốt cửa bằng đá kiên cố , nặng nề này đã giữ cho phần mộ của nhà vua được yên nghỉ trong một thời gian dài .
Nghe nói khi mới được khai quật, xác của vua và hai hòang hậu vẫn còn nguyên vẹn , cả tóc và quần áo đều như mới. Vì không khéo bảo quản nên khi đưa lên khỏi mặt đất, bộ xương đã bị phân hủy chỉ còn lại một nhúm bột trắng, một phần bảo quản không tốt, một phần trộm đạo hòanh hành , những đồ vật thấy trong lăng ngày nay chỉ là đồ phục chế .
Giàn máy lạnh chạy vù vù vẫn không làm bầu không khí nơi ấy bớt âm u , rờn rợn, mặc dù du khách hết đòan này rời đi tiếp nối đòan khác tiến vào , chúng tôi ném vài đồng tiền quanh mộ cho giống thiên hạ rồi quay quả đi lên , tiếp tục đến Viên đông y Đồng nhân đường – một tiệm thuốc đã lên phim ảnh HK, TQ để được xem mạch miễn phí và ..coi họ trổ tài quảng cáo , bán thuốc .
Mỗi nhóm khách du lịch được chào đón niềm nở và đưa vào ngồi trong một gian phòng nhỏ , được mời trà . Một sinh viên thực tập người Việt giói thiệu cho chúng tôi biết lịch sử của Đồng nhân đường cùng biểu diễn vuốt tay lên sợi xích nung đỏ, rồi xức thuốc trị bỏng , xong đâu đó đề nghị vỗ tay chào đón hai giáo sư tiến sĩ đông y vào khám bệnh . Cánh cửa được đóng lại cho yên tĩnh ( hay để khách khỏi tự ý bỏ cuộc đi ra ngòai ? )
Một vài người trong đòan được khuyến khích đi lên cho các gíao sư bắt mạch, theo kỉểu “ bói ra ma, quét nhà ra rác “, cứ khám thì sẽ ra bệnh ..mà quả thật, ai mà lại không có bệnh nên thầy cứ thỏai mái kê đơn …mỗi đơn thuốc có giá từ 4 triệu đến 8 triệu đồng VN , một hũ thuốc trị bỏng hạn sử dụng 5 năm có giá 300 tệ ( 900 ngàn Vn ) được các bà để ý ngắm nghía , nhưng cuối cùng không ai móc hầu bao để rinh về ( vì khá mắc và biết bao giờ mới bị bỏng ) làm gương mặt các vị có vẻ buồn bã thấy rõ . Cũng tội nghiệp, nhưng biết làm sao được..từ kinh nghiệm của những đòan du lịch trước, thuốc tốn tiền triệu mua về cũng chỉ để cho mốc rồi dzụt …. Chúng tôi ra xe với lủng lẳng một giỏ thuốc 100 tệ ( lá mát ) của cô bạn nhà ở Phú Mỹ Hưng - kỷ lục mua sắm tiết kiệm trong những hôm lưu lại BK .
Khách sạn KimHui ( Kim Huy ) là nơi chúng tôi lưu lại hai đêm tại BK chỉ là ks ba sao , nhưng có số phòng nhiều , rộng dễ nể với dãy hành lang sâu hun hút, và các nhánh rẽ dọc rẽ ngang , được ngăn cách bằng cái sảnh có bộ salon đỏ chói ( màu ưa thích của người Hoa ) ,
Phòng rộng và đầy đủ tiện nghi , có dép để sẵn , nước uống hai chai free , café , trà miễn phí làm tự nhiên nhớ hồi đi Singapore , ở ks bốn sao mà vẫn phải dép tự túc, kem, bót từ quê mình mang đi . Kể ra dân TQ chơi cũng sang , nếu so thêm 1 tí với các ks ba sao châu Âu bé tí tẹo cũng phải mang đủ thứ từ nhà qua dùng
Điều đáng chê trách ở đây là ..không có wifi , làm buổi tối về phòng cứ loay hoay ..nhớ .
Ngủ một giấc , chân đỡ mỏi , ngực đỡ tức vì ho .. chúng tôi được đánh thức bằng một hồi chuông DT kéo dài . Mấy nhóc khó khăn lắm mới mở mắt , sau một hồi càu nhàu muốn xin phép ở nhà để khò .
Buffet sáng của ks ba sao khá là dở với mấy món rau giá , bánh bao nhân xác đậu hũ , mì xào, nước uống thì chỉ sữa đậu nành và bột cam . Ngó qua ngó lại cho phải phép, chúng tôi lên xe , và tụi nhóc sà vào cửa hàng Mc Donald’s mỗi lần có dịp để dỗ yên bao tử .
Ngày thứ ba, đi thăm Tử cấm thành ..kinh đô xưa của các triều đại có bề dày lịch sủ 600 năm , thời gian dành cho công việc xây dựng mất hết 24 năm ròng này bây giờ chỉ còn lại những gam màu đỏ, vàng kệch cỡm như cung điện triều đình Huế , tuy nhiên các họa tiết vễ, sơn lên đầu cột, kèo, nhà cửa thì rất công phu và sắc sảo . Dạo quanh mấy cung chính như Từ ninh, Điện Thái Hòa . Tịnh tâm cung v.v. mới thấy ngừơi Tr Hoa xưa khá là lùn , các phòng của phi tần, mỹ nữ chỉ vuông vức khỏang hơn 8 m2, với chiếc giường hẹp như chiếc chõng tre ở bên mình , bàn ghế cũng chút xíu , ngọai trừ long sàn của vua hơi to tê hơn cho oai nghiêm – mà nghĩ cho cùng vua có tới tam cung lục viện, ba nghìn mỹ nữ thì phòng ốc nhỏ vậy là phải rồi . Nghe nói , nếu ăn, ngủ tại đây, mỗi ngày miệt mài đi tham quan, một người phải mất hết 4 tháng mới giáp vòng Tử Cấm Thành .
Ngay như chúng tôi đây, dạo sơ theo kiểu cỡi ngựa xem hoa mà cũng phải lết bộ quãng
đường dài tới 7,5 km , báo hại mấy nhóc đi theo mỏi chân, giày chật cứ than thở thở than hòai làm mẹ sốt cả ruột .
Băng qua Thiên An môn, nơi đã từng đẫm máu sinh viên học sinh đấu tranh đòi dân chủ
vào 4/6/1989 . Bức hình bác Mao to tướng treo trên cao và bồn hoa Dạ yến thảo , Mẫu đơn đủ màu dứơi đất không làm tan bầu không khí thê lương, tử khí nên chúng tôi rảo bước nhanh ra đến đường cái, băng qua hai chặng đường hầm mới tới chiếc xe bus đậu sẵn , tham quan tiếp Đức Thắng môn - viện Phong thủy của nhà nước TQ , nơi trưng bày và thờ linh vật Kỳ hưu –(cũng có chỗ dịch là Tì hưu .)
Một thầy Phong thủy đón chúng tôi , bắt phải rửa tay sạch sẽ rồi mới đưa lên chiếc cầu thang dẫn lên đền thờ Kỳ hưu , giảng giải về thuật phong thủy TQ và lý do thờ linh vật :
Kỳ hưu là một trong ba thần thú của Trung Quốc,có hình dạng như con chó nhưng miệng rộng, có cánh, có sừng vào không có hậu môn. Theo thầy phong thủy , con kỳ hưu có sừng là để bảo vệ chủ, có miệng rộng là để gom tiền tài vào người, không có hậu môn là vì không có chỗ cho tiền tài thoát ra, có cánh là để cho chủ mau thăng quan tiến chức.
Sau khi đi một vòng quanh con kỳ hưu lớn được phủ vải đỏ, vuốt từ tai xuống cô, bụng, chân, mông và cho tay vào túi để giữ tiền . chúng tôi theo chân thầy đến phòng bảo tàng .
Tại đây có đủ lọai kỳ hưi với đủ lọai giá tiền cho thiên hạ thỉnh về thờ tại gia .
Điều kiện để có 1 chú kỳ hưu tốt là :
Thứ nhất : phải làm từ Đức Thắng Môn theo đúng kích thước phong thủy đo bằng thước Lỗ Ban.
Thứ hai :phải làm bằng ngọc thật, làm bằng cái vật liệu khác không linh nghiệm.
Thứ ba là phải để trong chùa 49 ngày
Thứ tư: là đem trở lại Đức Thắng Môn để thầy địa lý viết chữ vào bụng nó.
Sau đủ bốn điều kiện trên thì con Kỳ hưu trở thành linh nghiệm có thể thỉnh về cầu tài.
Khỏi nói cũng biết , mỗi người chúng tôi ai cũng khệ nệ vác kỳ hưu lớn, nhỏ , đủ màu sắc từ Trắng, vàng, đen, xanh , hồng ...về nhà , mong mang lại tiền bạc , vận may cho gia đình và người thân .
Linh hay không chưa biết, nhưng quả thật, ngừơii TQ đã khéo đánh vào tâm lý ưa làm giàu , thích tài lộc của mọi sắc tộc trên thế giới để quảng bá thuật phong thủy, thờ linh vật .v.v và ngành du lịch của họ thu về không ít ngọai tệ từ những nhóm khách như thế này
Những giờ phút còn lại ở BK, chúng tôi được đưa đến Di hòa viên ( Yihe Yuan ) : là
cung điện mùa hè của Từ Hi thái hậu , nằm cách BK 15 km . DHV rộng 294 mẫu , do vua Càn Long xây dựng lại để mừng sinh nhật mẹ , sau này Từ Hi bỏ ra 500 vạn lang bạc trùng tu để làm nơi nghỉ mát xa hoa của bà .
Nổi bật ở đây chính là Phật Hương các, một ngôi chùa nhiều tầng nằm tại Vạn Thọ sơn, nơi Từ Hi đến để niệm Phật. Dưới chân Vạn Thọ sơn là hồ Côn Minh sóng nhấp nhô , cùng những chiếc thuyền con bập bềnh trên đó.
Một bến nhỏ có hình dáng chiếc thuyền làm bằng đá nhô ra mặt hồ, ngay dưới Phật Hương các đón du khách lên thuyền dạo trên hồ Côn Minh
Ven bờ là một hành lang dài hơn 700 mét gồm nhiều gian, mỗi gian được vẽ vô số tích xưa như Tề Thiên, Thủy hử .v.v nét rất tinh xảo là nơi Từ Hi dạo chơi và nghe kể chuyện cổ tích ... Giữa hồ Côn Minh là hòn đảo nhỏ được nối với bờ bằng một chiếc cầu cong cong bằng đá 77 nhịp , tên Thập Thất Khổng kiều.
Di Hòa viên cho tới giờ vẫn được coi là một trong những công viên đẹp nhất thế giới. Tuy nhiên chúng tôi rời nơi này không chút luyến tiếc . với ghi nhận là dù nơi nào , cảnh nào ở TQ , nhỏ bé hay đồ sộ , cũ kỹ hay tân thời , cũng có du khách từng đòan tấp nập đổ về , nhìn đâu cũng thấy người nên nếu muốn "chỉ ta và cảnh " thì chờ đến tối cũng chưa thể có tấm hình mình thích , thế là mạnh ai nấy chụp , ban đầu còn né ra khi thấy kẻ kia đang ngắm, riết rồi mệt “ đường ta ta cứ đi “ mà thôi .
Chặng cuối ở BK, thay vì đi Vương phủ tỉnh – phố bán hang cao cấp – cả nhóm yêu cầu hdv đưa sang ngôi chợ bình dân . Ở đây thập đại mỹ nhân của đòan tha hồ shopping , khi đi 1 giỏ, lúc về hai túi và còn ..kẹp nách , chỉ có điều mua thì mua vậy mà chẳng biết mình bị hớ bao nhiêu , ví như chiếc túi người bán thách 1000 tệ, cô bạn trả chơi 100 , lên đến 150 là dính … và câu nói “ trả thêm , gía cuối cùng “ kèm nụ cừời ngọt như mía lùi của cô bán hàng sẽ làm cho cái ví của bạn mỗi lúc một mỏng đến không ngờ .
Chín giờ tối, giã từ Bắc Kinh , chúng tôi được đưa đến sân bay BK , để tới Vô Tích _ là một TP thuộc tỉnh Giang Tô – Trung quốc . Nghe nói vùng đất này trước kia có rất nhiều thiếc ( tên Tích Sơn ) ,cũng vì thế mà chiến tranh liên mien do sự tranh giành quyền khai thác . Đến khi Vương Tiễn đánh bại quân Sở, , xuống miền nam, lên núi Tích Sơn. Quân lính đào đất làm bếp, đặt nồi nấu cơm, tìm được một cái bia đá, ở trong có khắc mười hai chữ :
“Hữu tích: binh, thiên hạ tranh; vô tích: ninh, thiên hạ thanh”
Nghĩa là:
“Có thiếc thì đánh nhau, thiên hạ loạn; không có thiếc thì yên, thiên hạ thanh bình”.
Nên ông mới đổi tên từ Tích Sơn sang Vô Tích ( nghĩa là không có thiếc ) từ đó xứ này được yên ổn .
Trễ chuyến bay … chiếc xe đưa chúng tôi quay về nhà khách của hãng Shenzhen nghỉ tạm , một giờ sáng lại theo chân hdv ra phi trường, chở 2g30 bay tiếp.
Xe bus đón về khách sạn Vô Tích lúc 5g30 sáng , nghỉ ngơi tới 8g 30 , tiếp tục tham quan g Tam quốc diễn nghĩa – một trong ba phim trường lớn đóng tại địa bàn .
Phim trường Vô Tích là trường quay đầu tiên được xây dựng rất công phu ở Trung Quốc, nằm trên Thái Hồ và vùng phụ cận thuộc TP.
Nơi đây sẵn có lợi thế thiên nhiên đẹp, nên các hãng phim chỉ cần xây cất, ghép vào đó những mô hình phố xá, thành trì, cung điện, nhà dân, chùa chiền các triều đại Đường, Tống., Minh, Mãn ..là xem như bức tranh tổng thể các triều đại Trung Hoa được tái hiện . Phim trường chia thành nhiều khu vực, như cung điện Ngô vương, Tào doanh, Thủy trại...
Chúng tôi đã đến thăm trận thủy chiến Xích Bích của Tào Tháo , căn nhà Lưu Bị đã làm lễ động phòng với Tôn phu nhân v.v.
Và thuê chiếc xe chở nhóm với giá 20 tệ/ người để long vòng cho đỡ mỏi chân .
Với phong cảnh đẹp, hoành tráng... cứ mỗi nửa giờ lại có kịch tái hiện cảnh Tam chiến Lữ Bố , phim trường Vô Tích đón mỗi ngày vài chục đoàn khách đến thăm .
Đây là nơi từng cho ra đời các bộ phim như : Tam quốc diễn nghĩa,Thủy hử, Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi, Tiếu ngạo giang hồ, Địch Nhân Kiệt, Lục chỉ cầm ma, Anh hùng xạ điêu, Tình sử đại Đường...
Chúng tôi cũng được ngắm Thái Hồ , nơi Phạm Lãi – Tây Thi lui về ở ẩn sau khi giúp Việt Vương Câu Tiễn chinh phục Ngô quốc . Nghe đồn Tây Thi vì nhớ nhà nên hay ra ngồi bên bờ Thái Hồ khóc, nước mắt cô nhỏ xuống , mấy con trai ở dưới hồ ngậm lấy nên ngọc trai sản xuất tại đây sáng , đẹp hơn ngọc ở những nơi khác ( dĩ nhiên đây chỉ là truyền thuyết )
Sau đó ghé sang nơi chế tác ấm tử sa – một lọai ấm chén uống trà nổi tiếng của TQ và ..bị dụ J chỉ tại cụ bán hàng biểu diễn mấy chiêu tuyệt quá sức : ấm đựoc thả vào chậu nước nhưng vẫn nổi lềnh bềnh, không nghiêng lệch; nhận chìm xuống rồi buông tay, ấm vẫn trồi lên mặt nước mà không bung nắp , bị lật chìm; cụ bịt ngón tay vào lỗ thông hơi trên núm nắp ấm rót thì nước không chảy; thả tay ra nứơc lại chảy thành dòng , dùng nắp ấm gõ nhẹ vào quai phát ra âm thanh trong trẻo, ngân vang như tiếng sắt, tiếng đồng... Nên có người chợt nhớ đến người hay ..pha trà, uống trà vào những buổi tối …
Lúc xưa nghe mẹ kể bông mẫu đơn vì không chịu nghe lời Võ Tắc Thiên nở đúng mùa xuân nên bị đày xuống Giang Nam, và mẫu đơn chính là bông trang ở VN, nhưng giờ sang đến tận nơi , được cô hdv chỉ trỏ mới biết mẫu đơn có bà con xa với hoa hồng, chỉ khác ở chỗ cánh hoa nhiều và dày hơn , lá không nhọn và to hơn mà thôi .
Trên suốt chặng đường chúng tôi qua , từ hai bên xa lộ cao tốc, trước mặt tòa chung cư ngút ngàn, hay cao ốc văn phòng, đâu đâu cũng thấy hoa hồng, mẫu đơn đủ sắc màu , thỉnh thỏang có vài luống cúc vàng rực rỡ , xem ra câu “ xuân hoa lan, hạ sen, thu cúc, đông hoa mai “ từ xưa đã lỗi thời theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thựt rồi hén .
Nhìn hoa , mẹ cứ xúyt xoa luôn miệng và bảo con chụp, nhưng thằng con trả lời “ vô cảm với hoa “ nên chỉ miễn cưỡng bấm chiếu lệ vài tấm cho khỏi bị ..la , mà mẹ thì ngồi tận phía trong nên không thể ra tay..thiệt là uổng .
Nếu châu Âu là một lục địa già nua với những tòa nhà cũ kỹ , xám xịt thì BK lại là một thành phố mới, được tân trang hàng năm , Người TQ có câu “ muốn xem văn minh 500 năm của TQ thì đến Tây An, 100 năm đến Bắc Kinh, và 300 năm thì đến Thượng Hải “ , xem đó thì biết BK là 1 TP trẻ với hệ thống đường sá ngày càng rộng rãi được xây dựng để chào đón thế vận hội Olympic Beijing 2008 , bên cạnh những di sản văn hóa và kỳ quan thế giới .
Nghe nói BK có bầu không khí ô nhiễm, buổi sáng ra đường thấy trời mù mù , nhưng không phải vì sương mà là vì bụi và khói từ các nhà máy thải ra , nên tôi cũng hơi rét , chuẩn bị cả khẩu trang, nhưng khi đến nơi, nhìn ngắm và đi dạo, hít thở cùng với người dân và du khách BK, tôi hơi bất ngờ khi thấy chỗ nào cũng sạch sẽ, không có bụi bặm và ô nhiễm như SG …
Nhìn quanh, phố sá có vẻ tấp nập với từng dòng xe hơi chạy khắp nẻo đường, xe hơi và xe đạp . Cô hdv bảo nhà nước cấm dân chúng không được đi xe máy vì sợ ơ nhiễm môi trường, và một phần tiết kiệm xăng .Nếu vi phạm sẽ bị tịch thu xe và phạt tiền rất nặng . Xem ra thì luật của TQ nghiêm hơn mình hén .
Tại BK, một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, nhưng mùa xuân chỉ kéo dài có nửa tháng, mùa hạ và thu chia nhau 5 tháng rưỡi , còn lại 6 tháng là mùa đông băng tuyết và giá lạnh , cá biệt năm 2009 mùa đông kéo dài đến 8 tháng, nên xe hơi là phương tiện giao thong an tòan nhất .
Có 4 lọai biển số xe ở BK : xe công sở màu xanh xám, xe tải, bus màu vàng, xe tải trọng nhỏ biển số xanh và xe không biển số dành cho các ngôi sao và giới thượng lưu – nhằm thóat khỏi sự săn đuổi của báo giới .
Trong hai ngày lưu lại BK, chúng tôi đã thấy được vài chiếc xe hơi xịn màu đen không biển số mà hong biết của ..sao nào
Nơi đầu tiên tôi được đưa đến tham quan là Vạn Lý trường thành . Theo lời hdv thì một thanh niên 16 tuổi, nếu một ngày bỏ ra 8 tiếng để leo trường thành thì đến năm 40 tuổi mới đi hết . Khiếp …
Vì đã lỡ nghe Mao chủ tịch phán “ Bất đáo trường thành phi hảo hán “ nên ai nấy lục tục xuống xe , hăng hái leo mấy bậc cấp bằng đá hoa cương nguyên khối ( méo mó nghề nghiệp ) mà chiều rộng đủ để 4 con ngựa thồ hàng đi trên đó - May mà xe dừng ở “con dốc nghiêng nghiêng “ có tấm bia , nên chỉ cần leo vài bước là mấy mẹ con nhà này đã hòan thành nhiệm vụ, chộp mấy pô làm bằng chứng – chứ nếu bắt đầu từ đầu dốc bên kia thì phải hụt hơi mấy hôm mới có thể làm anh hùng ..Luơng sơn bạc được .
Thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi tuột dốc , kiếm 1 cái ghế ngồi ở quán café ngắm thiên hạ trổ tài chinh phục đỉnh trường thành .
Có tận mắt nhìn thấy Vạn lý trường thành, nhìn địa thế cheo leo hiểm trở của nó mới thấy hết được sự tàn ác của vua chúa thời xưa , cụ thể là Tần Thủy Hòang, Hán cao Tổ và Chu Nguyên Chương ( ba ông vua có công trong việc xây dựng , củng cố trường thành ) , và rõ ràng là chỉ có bạo chúa, không biết thương quý sinh mạng con người mới có thể làm được các công trình vĩ đại, có tầm cỡ như thế này .
Người Pháp sang VN, cũng đã để lại những Đèo Ngang, Đèo Cả, Hải vân có giá trị …cũng vì thời đó dân VN chỉ là nô lệ hay lao động khổ sai, mộ phu, đi phu kỳ thực chỉ là cưỡng ép lao động …
Cũng chẳng biết đó là công hay tội, vì nếu không có 100 năm đô hộ giặc Tây thì giờ đây dân mình có khi cũng vẫn còn lững thững đi bộ qua đèo giống Bà Huyện Thanh Quan , và những bài thơ như vầy tiếp tục lưu truyền hậu thế :
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Có cây chen đá , lá chen hoa …
Quán café, shop lưu niệm ở đây không nhiều … và vì đã được HDV ngừơi Hoa nói tiếng Việt rất sõi dặn dò nên không ai mua gì . Người Mông, Mãn, Hán, Hồi, Tạng với chúng tôi cũng thế thôi , cũng là một giọng ô lý ô lố ..mình nói gì họ không hiểu và họ nói cái chi mình cũng …mù , thế là huề . Nhưng với hai HDV bản địa thì khác, họ có vẻ không thích người Mông Cổ ra mặt vì cho là ngừơi Mông gian dối trong mua bán, lại hay trộn tìên giả vào tiền thật để thối lại cho du khách . Thôi thì kệ , chả cần quan tâm đến vấn đề sắc tộc làm chi cho mệt , cũng như tôi đã nhiều lần lập lại câu của cô bạn tên Duyên “ đó là chuyện của chính phủ TQ , mình không phải lo “ khi đứa con gái cứ lăm le bỏ mấy đồng nhân dân tệ vào chiếc túi của người hành khất . Thù dai hén . Cứ nghĩ tới mấy cái video clip coi trên yotube : hải quân TQ bắn không thương tiếc vào ngư dân và thuyền VN chở lương thực tiếp tế cho TS là thấy giận và không muốn hữu hảo gì với họ .
Ở BK hành khất chỉ tập trung dưới các đường hầm ,với đủ các bộ dạng thảm thương chứ không đi lang thang như tại SG , và bên cạnh các tòa nhà cao, công sở nguy nga vẫn còn rất nhiều gánh hàng rong với đủ thứ : khoai lang nướng, quả Dương mai , hạt dẻ , bắp luộc v.v. và sẵn sàng bỏ chạy quên cả lấy tiền của du khách khi gặp cảnh sát đi tuần tra – vẻ mặt khắc khổ, cam chịu của người nghèo ở đâu cũng giống nhau đến tội nghiệp .
Ngày hôm ấy - nhận thấy leo trường thành, làm hảo hớn như vầy là đủ, hdv du lịch địa phương đưa chúng tôi đến bảo tàng đá Cẩm Thạch . Nói bảo tàng cho vui, chứ thực ra đây là cửa hàng bán và chế tác trang sức bằng cẩm thạch của nhà nước .
Các lọai ngọc thạch ở đây nhìn thấy cũng thường thường bậc trung , nhưng giá thì ở trên trời .:Một vòng ngọc phỉ thúy có giá khỏang từ 5 triệu VND trở lên, tượng Phật, các con triện để khắc tên của du khách bằng ngọc có giá từ 130 đến 400 tệ , còn lọai xấu hơn như bạch ngọc, băng ngọc được làm thành gối – giống như trong phim kiếm hiệp -có giá khá rẻ :khỏang từ 200 tệ đến 800 tệ ( 600 ngàn đến 2,4 triệu VND ) chẳng được du khách chiếu cố mấy, có lẽ vì ngại vác nặng …. Một cô trong nhóm cầm long không đậu rinh chiếc vòng phỉ thúy , đeo ngay vào tay cho nóng hổi , số còn lại chỉ đi tới đi lui và ngắm nghía . Bốn mỹ nhân – đuợc gọi đùa là Tứ đại mỹ nhân của nhóm chỉ mê shopping nên luôn miệng hối hdv cáo từ để đi tới nơi khác là Định Lăng ( thập tam lăng ) được xây dựng từ thời nhà Minh cách Bắc Kinh 50 km về phía tây bắc để tham quan .
Theo hdv thì Thập Tam Lăng được xây dựng từ năm 1409 , rộng khỏang 40 km vuông với tường thành bao bọc . Mỗi lăng mộ toạ lạc trên một gò đất cao và nối với lăng mộ khác bằng "thần đạo". Hai bên thần đạo có hai hàng tượng lính gác, lạc đà, voi, và kỳ lân bằng đá để canh giữ lăng. Cổng đá vào lăng cao 14 mét, và rộng 19 mét.
Cánh cổng chính là lối đi của vua , nói đíng hơn là quan tài của vua- nơi dành cho người chết , nên chúng tôi né sang hai cửa phụ, tuy không oai bằng được đi chung với Hòang tộc nhưng bù lại không có âm khí . Cô hdv có vẻ duy tâm nặng, dặn dò chúng tôi đừng nên chụp hình lăng mộ, tức là không mang thứ gì của cõi âm về nhà, phòng trừ xui xẻo . Chúng tôi nghe theo và lấy làm ngạc nhiên vì các nhóm khác chỉa máy về mấy cỗ quan tài bấm tanh tách từng hồi, mà thật ra cũng chẳng có gì để bấm .
Chúng tôi lại theo những bậc thang đi xuống sâu dưới lòng đất 25 met để xem nơi an táng Định Vương cùng hai hòang hậu . Cánh cổng vào và chốt cửa bằng đá kiên cố , nặng nề này đã giữ cho phần mộ của nhà vua được yên nghỉ trong một thời gian dài .
Nghe nói khi mới được khai quật, xác của vua và hai hòang hậu vẫn còn nguyên vẹn , cả tóc và quần áo đều như mới. Vì không khéo bảo quản nên khi đưa lên khỏi mặt đất, bộ xương đã bị phân hủy chỉ còn lại một nhúm bột trắng, một phần bảo quản không tốt, một phần trộm đạo hòanh hành , những đồ vật thấy trong lăng ngày nay chỉ là đồ phục chế .
Giàn máy lạnh chạy vù vù vẫn không làm bầu không khí nơi ấy bớt âm u , rờn rợn, mặc dù du khách hết đòan này rời đi tiếp nối đòan khác tiến vào , chúng tôi ném vài đồng tiền quanh mộ cho giống thiên hạ rồi quay quả đi lên , tiếp tục đến Viên đông y Đồng nhân đường – một tiệm thuốc đã lên phim ảnh HK, TQ để được xem mạch miễn phí và ..coi họ trổ tài quảng cáo , bán thuốc .
Mỗi nhóm khách du lịch được chào đón niềm nở và đưa vào ngồi trong một gian phòng nhỏ , được mời trà . Một sinh viên thực tập người Việt giói thiệu cho chúng tôi biết lịch sử của Đồng nhân đường cùng biểu diễn vuốt tay lên sợi xích nung đỏ, rồi xức thuốc trị bỏng , xong đâu đó đề nghị vỗ tay chào đón hai giáo sư tiến sĩ đông y vào khám bệnh . Cánh cửa được đóng lại cho yên tĩnh ( hay để khách khỏi tự ý bỏ cuộc đi ra ngòai ? )
Một vài người trong đòan được khuyến khích đi lên cho các gíao sư bắt mạch, theo kỉểu “ bói ra ma, quét nhà ra rác “, cứ khám thì sẽ ra bệnh ..mà quả thật, ai mà lại không có bệnh nên thầy cứ thỏai mái kê đơn …mỗi đơn thuốc có giá từ 4 triệu đến 8 triệu đồng VN , một hũ thuốc trị bỏng hạn sử dụng 5 năm có giá 300 tệ ( 900 ngàn Vn ) được các bà để ý ngắm nghía , nhưng cuối cùng không ai móc hầu bao để rinh về ( vì khá mắc và biết bao giờ mới bị bỏng ) làm gương mặt các vị có vẻ buồn bã thấy rõ . Cũng tội nghiệp, nhưng biết làm sao được..từ kinh nghiệm của những đòan du lịch trước, thuốc tốn tiền triệu mua về cũng chỉ để cho mốc rồi dzụt …. Chúng tôi ra xe với lủng lẳng một giỏ thuốc 100 tệ ( lá mát ) của cô bạn nhà ở Phú Mỹ Hưng - kỷ lục mua sắm tiết kiệm trong những hôm lưu lại BK .
Khách sạn KimHui ( Kim Huy ) là nơi chúng tôi lưu lại hai đêm tại BK chỉ là ks ba sao , nhưng có số phòng nhiều , rộng dễ nể với dãy hành lang sâu hun hút, và các nhánh rẽ dọc rẽ ngang , được ngăn cách bằng cái sảnh có bộ salon đỏ chói ( màu ưa thích của người Hoa ) ,
Phòng rộng và đầy đủ tiện nghi , có dép để sẵn , nước uống hai chai free , café , trà miễn phí làm tự nhiên nhớ hồi đi Singapore , ở ks bốn sao mà vẫn phải dép tự túc, kem, bót từ quê mình mang đi . Kể ra dân TQ chơi cũng sang , nếu so thêm 1 tí với các ks ba sao châu Âu bé tí tẹo cũng phải mang đủ thứ từ nhà qua dùng
Điều đáng chê trách ở đây là ..không có wifi , làm buổi tối về phòng cứ loay hoay ..nhớ .
Ngủ một giấc , chân đỡ mỏi , ngực đỡ tức vì ho .. chúng tôi được đánh thức bằng một hồi chuông DT kéo dài . Mấy nhóc khó khăn lắm mới mở mắt , sau một hồi càu nhàu muốn xin phép ở nhà để khò .
Buffet sáng của ks ba sao khá là dở với mấy món rau giá , bánh bao nhân xác đậu hũ , mì xào, nước uống thì chỉ sữa đậu nành và bột cam . Ngó qua ngó lại cho phải phép, chúng tôi lên xe , và tụi nhóc sà vào cửa hàng Mc Donald’s mỗi lần có dịp để dỗ yên bao tử .
Ngày thứ ba, đi thăm Tử cấm thành ..kinh đô xưa của các triều đại có bề dày lịch sủ 600 năm , thời gian dành cho công việc xây dựng mất hết 24 năm ròng này bây giờ chỉ còn lại những gam màu đỏ, vàng kệch cỡm như cung điện triều đình Huế , tuy nhiên các họa tiết vễ, sơn lên đầu cột, kèo, nhà cửa thì rất công phu và sắc sảo . Dạo quanh mấy cung chính như Từ ninh, Điện Thái Hòa . Tịnh tâm cung v.v. mới thấy ngừơi Tr Hoa xưa khá là lùn , các phòng của phi tần, mỹ nữ chỉ vuông vức khỏang hơn 8 m2, với chiếc giường hẹp như chiếc chõng tre ở bên mình , bàn ghế cũng chút xíu , ngọai trừ long sàn của vua hơi to tê hơn cho oai nghiêm – mà nghĩ cho cùng vua có tới tam cung lục viện, ba nghìn mỹ nữ thì phòng ốc nhỏ vậy là phải rồi . Nghe nói , nếu ăn, ngủ tại đây, mỗi ngày miệt mài đi tham quan, một người phải mất hết 4 tháng mới giáp vòng Tử Cấm Thành .
Ngay như chúng tôi đây, dạo sơ theo kiểu cỡi ngựa xem hoa mà cũng phải lết bộ quãng
đường dài tới 7,5 km , báo hại mấy nhóc đi theo mỏi chân, giày chật cứ than thở thở than hòai làm mẹ sốt cả ruột .
Băng qua Thiên An môn, nơi đã từng đẫm máu sinh viên học sinh đấu tranh đòi dân chủ
vào 4/6/1989 . Bức hình bác Mao to tướng treo trên cao và bồn hoa Dạ yến thảo , Mẫu đơn đủ màu dứơi đất không làm tan bầu không khí thê lương, tử khí nên chúng tôi rảo bước nhanh ra đến đường cái, băng qua hai chặng đường hầm mới tới chiếc xe bus đậu sẵn , tham quan tiếp Đức Thắng môn - viện Phong thủy của nhà nước TQ , nơi trưng bày và thờ linh vật Kỳ hưu –(cũng có chỗ dịch là Tì hưu .)
Một thầy Phong thủy đón chúng tôi , bắt phải rửa tay sạch sẽ rồi mới đưa lên chiếc cầu thang dẫn lên đền thờ Kỳ hưu , giảng giải về thuật phong thủy TQ và lý do thờ linh vật :
Kỳ hưu là một trong ba thần thú của Trung Quốc,có hình dạng như con chó nhưng miệng rộng, có cánh, có sừng vào không có hậu môn. Theo thầy phong thủy , con kỳ hưu có sừng là để bảo vệ chủ, có miệng rộng là để gom tiền tài vào người, không có hậu môn là vì không có chỗ cho tiền tài thoát ra, có cánh là để cho chủ mau thăng quan tiến chức.
Sau khi đi một vòng quanh con kỳ hưu lớn được phủ vải đỏ, vuốt từ tai xuống cô, bụng, chân, mông và cho tay vào túi để giữ tiền . chúng tôi theo chân thầy đến phòng bảo tàng .
Tại đây có đủ lọai kỳ hưi với đủ lọai giá tiền cho thiên hạ thỉnh về thờ tại gia .
Điều kiện để có 1 chú kỳ hưu tốt là :
Thứ nhất : phải làm từ Đức Thắng Môn theo đúng kích thước phong thủy đo bằng thước Lỗ Ban.
Thứ hai :phải làm bằng ngọc thật, làm bằng cái vật liệu khác không linh nghiệm.
Thứ ba là phải để trong chùa 49 ngày
Thứ tư: là đem trở lại Đức Thắng Môn để thầy địa lý viết chữ vào bụng nó.
Sau đủ bốn điều kiện trên thì con Kỳ hưu trở thành linh nghiệm có thể thỉnh về cầu tài.
Khỏi nói cũng biết , mỗi người chúng tôi ai cũng khệ nệ vác kỳ hưu lớn, nhỏ , đủ màu sắc từ Trắng, vàng, đen, xanh , hồng ...về nhà , mong mang lại tiền bạc , vận may cho gia đình và người thân .
Linh hay không chưa biết, nhưng quả thật, ngừơii TQ đã khéo đánh vào tâm lý ưa làm giàu , thích tài lộc của mọi sắc tộc trên thế giới để quảng bá thuật phong thủy, thờ linh vật .v.v và ngành du lịch của họ thu về không ít ngọai tệ từ những nhóm khách như thế này
Những giờ phút còn lại ở BK, chúng tôi được đưa đến Di hòa viên ( Yihe Yuan ) : là
cung điện mùa hè của Từ Hi thái hậu , nằm cách BK 15 km . DHV rộng 294 mẫu , do vua Càn Long xây dựng lại để mừng sinh nhật mẹ , sau này Từ Hi bỏ ra 500 vạn lang bạc trùng tu để làm nơi nghỉ mát xa hoa của bà .
Nổi bật ở đây chính là Phật Hương các, một ngôi chùa nhiều tầng nằm tại Vạn Thọ sơn, nơi Từ Hi đến để niệm Phật. Dưới chân Vạn Thọ sơn là hồ Côn Minh sóng nhấp nhô , cùng những chiếc thuyền con bập bềnh trên đó.
Một bến nhỏ có hình dáng chiếc thuyền làm bằng đá nhô ra mặt hồ, ngay dưới Phật Hương các đón du khách lên thuyền dạo trên hồ Côn Minh
Ven bờ là một hành lang dài hơn 700 mét gồm nhiều gian, mỗi gian được vẽ vô số tích xưa như Tề Thiên, Thủy hử .v.v nét rất tinh xảo là nơi Từ Hi dạo chơi và nghe kể chuyện cổ tích ... Giữa hồ Côn Minh là hòn đảo nhỏ được nối với bờ bằng một chiếc cầu cong cong bằng đá 77 nhịp , tên Thập Thất Khổng kiều.
Di Hòa viên cho tới giờ vẫn được coi là một trong những công viên đẹp nhất thế giới. Tuy nhiên chúng tôi rời nơi này không chút luyến tiếc . với ghi nhận là dù nơi nào , cảnh nào ở TQ , nhỏ bé hay đồ sộ , cũ kỹ hay tân thời , cũng có du khách từng đòan tấp nập đổ về , nhìn đâu cũng thấy người nên nếu muốn "chỉ ta và cảnh " thì chờ đến tối cũng chưa thể có tấm hình mình thích , thế là mạnh ai nấy chụp , ban đầu còn né ra khi thấy kẻ kia đang ngắm, riết rồi mệt “ đường ta ta cứ đi “ mà thôi .
Chặng cuối ở BK, thay vì đi Vương phủ tỉnh – phố bán hang cao cấp – cả nhóm yêu cầu hdv đưa sang ngôi chợ bình dân . Ở đây thập đại mỹ nhân của đòan tha hồ shopping , khi đi 1 giỏ, lúc về hai túi và còn ..kẹp nách , chỉ có điều mua thì mua vậy mà chẳng biết mình bị hớ bao nhiêu , ví như chiếc túi người bán thách 1000 tệ, cô bạn trả chơi 100 , lên đến 150 là dính … và câu nói “ trả thêm , gía cuối cùng “ kèm nụ cừời ngọt như mía lùi của cô bán hàng sẽ làm cho cái ví của bạn mỗi lúc một mỏng đến không ngờ .
Chín giờ tối, giã từ Bắc Kinh , chúng tôi được đưa đến sân bay BK , để tới Vô Tích _ là một TP thuộc tỉnh Giang Tô – Trung quốc . Nghe nói vùng đất này trước kia có rất nhiều thiếc ( tên Tích Sơn ) ,cũng vì thế mà chiến tranh liên mien do sự tranh giành quyền khai thác . Đến khi Vương Tiễn đánh bại quân Sở, , xuống miền nam, lên núi Tích Sơn. Quân lính đào đất làm bếp, đặt nồi nấu cơm, tìm được một cái bia đá, ở trong có khắc mười hai chữ :
“Hữu tích: binh, thiên hạ tranh; vô tích: ninh, thiên hạ thanh”
Nghĩa là:
“Có thiếc thì đánh nhau, thiên hạ loạn; không có thiếc thì yên, thiên hạ thanh bình”.
Nên ông mới đổi tên từ Tích Sơn sang Vô Tích ( nghĩa là không có thiếc ) từ đó xứ này được yên ổn .
Trễ chuyến bay … chiếc xe đưa chúng tôi quay về nhà khách của hãng Shenzhen nghỉ tạm , một giờ sáng lại theo chân hdv ra phi trường, chở 2g30 bay tiếp.
Xe bus đón về khách sạn Vô Tích lúc 5g30 sáng , nghỉ ngơi tới 8g 30 , tiếp tục tham quan g Tam quốc diễn nghĩa – một trong ba phim trường lớn đóng tại địa bàn .
Phim trường Vô Tích là trường quay đầu tiên được xây dựng rất công phu ở Trung Quốc, nằm trên Thái Hồ và vùng phụ cận thuộc TP.
Nơi đây sẵn có lợi thế thiên nhiên đẹp, nên các hãng phim chỉ cần xây cất, ghép vào đó những mô hình phố xá, thành trì, cung điện, nhà dân, chùa chiền các triều đại Đường, Tống., Minh, Mãn ..là xem như bức tranh tổng thể các triều đại Trung Hoa được tái hiện . Phim trường chia thành nhiều khu vực, như cung điện Ngô vương, Tào doanh, Thủy trại...
Chúng tôi đã đến thăm trận thủy chiến Xích Bích của Tào Tháo , căn nhà Lưu Bị đã làm lễ động phòng với Tôn phu nhân v.v.
Và thuê chiếc xe chở nhóm với giá 20 tệ/ người để long vòng cho đỡ mỏi chân .
Với phong cảnh đẹp, hoành tráng... cứ mỗi nửa giờ lại có kịch tái hiện cảnh Tam chiến Lữ Bố , phim trường Vô Tích đón mỗi ngày vài chục đoàn khách đến thăm .
Đây là nơi từng cho ra đời các bộ phim như : Tam quốc diễn nghĩa,Thủy hử, Đường Minh Hoàng, Dương Quý Phi, Tiếu ngạo giang hồ, Địch Nhân Kiệt, Lục chỉ cầm ma, Anh hùng xạ điêu, Tình sử đại Đường...
Chúng tôi cũng được ngắm Thái Hồ , nơi Phạm Lãi – Tây Thi lui về ở ẩn sau khi giúp Việt Vương Câu Tiễn chinh phục Ngô quốc . Nghe đồn Tây Thi vì nhớ nhà nên hay ra ngồi bên bờ Thái Hồ khóc, nước mắt cô nhỏ xuống , mấy con trai ở dưới hồ ngậm lấy nên ngọc trai sản xuất tại đây sáng , đẹp hơn ngọc ở những nơi khác ( dĩ nhiên đây chỉ là truyền thuyết )
Sau đó ghé sang nơi chế tác ấm tử sa – một lọai ấm chén uống trà nổi tiếng của TQ và ..bị dụ J chỉ tại cụ bán hàng biểu diễn mấy chiêu tuyệt quá sức : ấm đựoc thả vào chậu nước nhưng vẫn nổi lềnh bềnh, không nghiêng lệch; nhận chìm xuống rồi buông tay, ấm vẫn trồi lên mặt nước mà không bung nắp , bị lật chìm; cụ bịt ngón tay vào lỗ thông hơi trên núm nắp ấm rót thì nước không chảy; thả tay ra nứơc lại chảy thành dòng , dùng nắp ấm gõ nhẹ vào quai phát ra âm thanh trong trẻo, ngân vang như tiếng sắt, tiếng đồng... Nên có người chợt nhớ đến người hay ..pha trà, uống trà vào những buổi tối …
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Câu nói được truyền miệng từ lâu “ ăn cơm Tàu, cưới vợ Nhật , ở nhà Tây “ xem ra không đúng , ít nhất là đối với nhóm du lịch của chúng tôi , vì ngay hôm đầu tiên ở BK , sau khi xem đoàn tạp kỹ thanh niên TQ biểu diễn xiếc miễn phí ( bù lại mỗi gia đình mua giúp tụi trẻ 1 DVD 40 tệ ) , chúng tôi được đưa đến tiệm ăn có món vịt quay BK nổi tiếng toàn thế giới - thì chỉ thấy hai đĩa đựng những lát thịt vịt mỏng như chiếc lá lúa , cùng một mớ đầu cổ cánh , mà người dễ tính nhất là đứa con gái nhỏ, thử nếm cũng chê không ngon . Mà cũng có khi tại mình tơ tưởng dữ quá, cứ nghĩ nó phải là món sơn hào hải vị tuyệt nhất trên đời nên mới thất vọng đó chăng ? Như món Lẩu dê được xem nổi tiếng ở Tô Châu cũng ..dở ẹt và lạt lẽo.
Chuyển sang bữa ăn thường nhật cũng xem xem : Một bàn ăn của TQ phải có đủ 10 món : 3 canh, 4 xào (chủ yếu là bằng đậu hũ ) , cá hấp , thịt, rau và cơm … cứ mỗi trưa, chiều , chúng tôi ai nấy ngán ngẩm nhìn bàn thức ăn ê hề chẳng có ớt , xì dầu, mắm chi hết mà than dài thở ngắn . Đứa con gái nhỏ phát biểu sau chuyến đi là từ nay hết dám ỏng eo chê tài nội trợ của mẹ
Trước buổi tối lên đường đi Tô Châu, chúng tôi được chiêu đãi món sườn heo đặc biệt của Vô Tích .
Tương truyền rằng món này do nhà sư Tế Điên sáng tác .
Ai cũng biếtTế Điên là một hòa thượng chuyên ngả mặn , Bất cứ món thịt nào vô tay ông cũng sạch bách với lý do là hóa kiếp cho gia cầm mau đầu thai thành người, làm thú vật chi cho khổ . .
Một hôm, trên đường khất thực , Tế Điên đến xứ Vô Tích và hỏi xin thịt của 1 chủ quán . Đến bát thứ ba, người chủ sốt ruột mới bảo : Bạch Thầy , thầy xơi hết của con rồi lấy gì con bán ? “ ,
Tế Điên cười bảo sẽ trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời .
Sau khi ăn xong, nhà sư mở bếp lò, lấy thịt bỏ vào chảo trổ tài . Cứ mỗi lần thò tay vào nách, vo viên một cục đất cho vào chảo thịt, thì mùi thơm vang xa tới tận cuối thành , thiên hạ chúng sinh ngửi mùi theo chân nhau sắp hàng chờ mua
Người chủ quán thế là lời to, và mang công thức Tế Điên truyền lại phổ biến , nấu nướng… thành ra món sườn heo Vô Tích ngày nay .
Không biết bà con cảm thấy thế nào chứ nhóm chúng tôi, mặc dù đã được hdv thách thức miễn phí show ca nhạc nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu tối hôm sau tại Hàng Châu cũng không dám mở miệng khen ngon …
Câu nói cửa miệng của người Hoa “ Thượng hữu thiên đàng, hạ hữu Tô Hàng “ , có nghĩ là trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Châu và Hàng Châu quả không ngoa .
Trên chuyến xe buýt kép dài 1 giờ đi từ Vô Tích đến Tô Châu ( Souzhou ) cảnh đẹp dần dần hiện ra .
Nếu BK nổi tiếng với những ngôi nhà cao tầng, đường phố sạch, đẹp thì Tô Châu ( diện tích > 8.400 km2 ) nổi tiếng với những cây cầu bắc ngang con kênh đào …trông thật nên thơ .
Ở Tô Châu, chúng ta ít - hay không thấy những tòa nhà vươn mình hãnh diện trên nền trời xanh , bù lại là hệ thống giao thông bằng đường thủy lâu đời .
Chuyện kể rằng có nhà vua tên Trang , nghe đồn đất Tô châu có lắm con gái đẹp nên sai “ lính lác “ đi rước về . Một vị quan trong triều mới hiến kế cho vua bắt dân đào những con kênh nối kinh đô với Tô Châu, để cho nhà vua có thể xuôi dòng trực tiếp chọn lưa gái xinh . Từ đó các con kênh sâu 2,5 mét được ra đời , cùng với sự uổng mạng của biết bao nhiêu quan viên địa phương – chỉ vì muốn ăn gian vật liệu khi hành sự .
Người ta thường ví von Tô Châu là một Venice của phương Đông ( gần giống Venise phương Bắc tại Bỉ ) với nhà cửa xây dọc bờ sông và những cầu bằng đá cong cong hình bán nguyệt nối hai bờ Đông Tây, Nam Bắc với gần 100 cây và hệ thống kênh rạch dài khoảng 1700 m gần 1.200 năm tuổi chảy từ Bắc Kinh xuống Giang Nam, nối Hoàng Hà, Trường Giang, sông Tiền Đường .
Lại nghe hdv giới thiệu câu nói truyền khẩu của dân TQ : “ Sống ở Tô Châu , cưới vợ Hàng châu , ăn tại Quảng Châu, chết ở Liễu châu “ mới thấy họ coi trọng vùng đất này đến cỡ nào .
Quảng Châu thì chúng tôi chưa có dịp ghé nên vẫn cứ là chê món ăn TQ, Liễu châu cũng chưa đến để chêim ngưỡng rừng cây đại thụ được dùng làm ván đóng ..hòm tốt cỡ nào .
Thôi thì theo chân hdv thăm thú những nơi gọi là danh thắng nơi đây vậy .
Nếu ở VN, tìm khắp kinh thành Huế chỉ kiếm có 1 cây ngô đồng ở điện Cần Chánh , Thái Hòa - nay nhân giống nhiều hơn - để cho thi sĩ Bích Khê buột miệng :
Ô hay, buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi thu mênh mông …
Thì tại Tô Châu , cứ đi một đoạn đường ngắn, chúng tôi lại thấy “ ngô đồng diệp lạc “ , nhưng chưa thấy chim phượng hoàng đến đậu cành lá sum sê, tán che từ lề đường bên này sang đụng với cây bên kia đường nên phố lúc nào cũng mát mẻ .
Vì chúng tôi du lịch vào đầu mùa hè ở TQ nên khí hậu những nơi đi qua thật dễ chịu, tương tự Đà lạt . Trời không nắng và nóng lắm, cứ mỗi khi chán cảnh mở dù lội bộ, chúng tôi chạy vào núp dưới bóng cây là đã có thể tận hưởng bầu không khí mát mẻ , lành lạnh rồi . Thảo nào con gái Tô châu thật dễ nhìn với nước da trắng hồng như quả đào tiểu mật vậy .
Ở Tô Châu, loại cây được trồng nhiều thứ hai sau Ngô đồng là Hương chương .
Theo truyền thống của địa phương, mỗi khi sinh được 1 đúaa con gái, bố mẹ mang 1 cây hương chương về trồng trước sân . Bà mối thấy nhà nào có cây mọc khoảng 18 năm thì bắt đầu đến thăm viếng và trổ tài mai mối .
Khi con gái về nhà chồng, bố cô dâu cho đốn cây xuống đóng thành hai cái rương đựng của hồi môn : gồm chăn,màn , gương lược, quần áo và một tiền ( dĩ nhiên càng nhiều con mình càng ..có giá ) trên đề chữ song hỉ .
Không cần nói chúng ta cũng biết cha mẹ cô gái buồn đến cỡ nào khi trước sân nhà cứ vòi vọi một cây Hương chương tầm 3,4 mươi năm tuổi rồi hén
Tại Tô châu, chúng tôi được hdv đưa đến thăm Hàn san tự , Sư tử lâm :
Nghe đồn … Hàn Sơn tự là một trong số 10 ngôi chùa nổi tiếng của Trung Quốc, được xây dựng vào thời Nam Triều, đời Lương (502-519) với tên ban đầu là Diệu Lợi tự, sau đổi là chùa Phong Kiều, vì chùa nằm ngay trên bến Phong Kiều. Đến đời Đường mới có tên Hàn San, do lấy tên một trong hai nhà sư trụ trì là Hàn San đặt làm tên chùa.
Có cả một câu chuyện liên quan tới cái tên này : hdv kể rằng có 2 chàng trai tên Hàn Sơn và Thập Đắc thân thiết với nhau như tay với chân . Đến khi hỏi vợ thì cô dâu của Hàn Sơn lại chính là người yêu của Thập Đắc. Không muốn làm mất lòng bạn, Hàn Sơn bỏ quê ra đi.
Đến Cô Tô, anh đã dừng bước giang hồ tại ngôi chùa này. Trong khi đó , Thập Đắc cũng bỏ quê đi tìm bạn . Cuối cùng họ gặp nhau và cùng tu tại chùa Hàn San.
Trải qua hơn 1000 năm tu sửa , kiến trúc của chùa đã thay đổi không còn giống ban đầu ( nghe nói đã cháy đến 5 lần do nhang khói của khách thập phương ) . Du khách ngày nay đến Hàn sơn tự là để thăm cây cầu nổi tiếng đã đi vào thơ ca , mà cụ thể là Phong kiều dạ bạc của nhà thơ Trương Kế :
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
mà Tản Đà đã dịch:
Trăng tà tiếng quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.
Như lệ thường, chúng tôi đi vào chùa Hàn sơn bằng cổng sau , và ra bằng cổng trước . Vì du khách chen chân không lọt , ai cũng hăng hái đóng mỗi người 5 tệ để xếp hàng dóng 3 tiếng chuông giải phiền muộn. Nên hình chụp tại nơi đây tấm nào cũng dính người, tai thì ù ù cạc cạc theo tiếng chuông trầm mặc ( mà không mặc ) , và đi một chặp thì hoa cả mắt vì hàng cây ngân hạnh trong chùa tràn ngập màu đò phất phới của các giải băng cầu xin tình yêu, gia đạo của thiện nam tín nữ( giá đâu khoảng 30 tệ/ sợi ) .
Đứa con gái phát biểu : “ tội nghiệp những vị sư nào phải tu tập chùa này . Suốt ngày cứ phải nghe chuông và tiếng ồn ào của du khách , làm sao tu thành chánh quả ? “ , mẹ với anh trai gật đầu đồng ý, tha cho họ khỏi nghe thêm 3 tiếng chuông của mình, lại đỡ hao ….
Đến Sư tử lâm . Vườn đá sư tử này được xây dựng từ năm 1342 do một vị quan cáo lão về làng xây nên để giải trí , có tên "Sư tử lâm" bởi có nhiều hòn núi, tảng đá giống hình sư tử ( ngọn núi giả trên tạc 300 con ) trong vườn có hệ thống hành lang dài nối các quần thể kiến trúc khác với nhau, ven theo đó là những cây cổ thụ từ trên 100 năm trở lên .
Theo hdv , thì ông quan này tự cho mình là thanh cao, nên trong vườn treo đủ loại thạch họa, thư họa v.v. trên tường thì các ô cửa sổ tạo hình đủ bốn món ăn chơi “ cầm, kỳ thi, họa “ , có cả thuyền gỗ cho bà vợ du ngoạn, có giả sơn để chủ nhà ..leo . Nghe đồn rằng .. thấy bà vợ thích nước, ông bèn cho đào 1 cái ao rộng ngay trong nhà . Thiệt tình, ai mà làm vợ của ổng thì đúng là số con ..rệp vì bị nhốt riệt ở trong nhà
Vì vị thế của vườn sư tử được xây theo thuật ngũ hành, vào dễ ra khó nên chúng tôi không dám thử , chỉ đứng ngoài nhìn ngắm và chụp hình , và cũng bởi hdv hù một câu “ vua càn Long cũng mất 2 giờ để ra khỏi vườn “ – mình làm gì dám sánh với ông vua thông minh nhất TQ này, lại nữa thời gian có hạn nên tốt hơn hết là nghe kể cho vui .
Tương truyền khi ra khỏi Sư tử lâm , gia chủ xin để lại mấy chữ , Càn Long buột miệng : “ trấn hữu thú “ ( nghĩa là có phần thú vị ) , xong thấy mình đã lỡ lời vì nói như vậy thì đứa con nít cũng có thể phát biểu, cần chi tới chơn mạng đế vương ?
Thời may, lúc ấy một tú tài, quỳ xuống xin bớt 1 chữ với lý do ông ta quá thích thú chữ “ hữu “ , Càn Long hoan hỉ gật đầu, vì vậy, ngay trước cửa vườn, bây giờ chỉ còn hai chữ của vua ban “ Trấn Thú “ ( thú vị ) - Xem ra thì làm vua quả nhiên sướng hơn làm ..dân , lỡ dốt hay bị hớ miệng là có ngay đứa đỡ dùm
Điểm cuối cùng chúng tôi được đưa tới là xưởng tơ lụa . Tô Châu hiện có tới 179 nhà máy tơ lụa đang hoạt động, trong đó ở nhà máy tơ lụa số 1 có bảo tàng về nghề tơ lụa với lịch sử hơn 5000 năm.
Tại đây chúng tôi được nghe thuyết trình về quy trình làm tơ lụa, cách phân biệt lụa thật , lụa giả và mời mua chăn tơ tằm : giá rẻ nhất là 450 tệ .Vỏ bọc chăn thì mắc hơn 3 lần vì làm bằng lụa chính phẩm .
Gian hàng bên cạnh trưng bày nhiều kiểu quần áo , khăn quàng cổ, tranh thêu trông thật thích mắt nhưng dĩ nhiên giá vẫn ..ngoài tầm tay với . Chúng tôi đi tiếp sang nơi biểu diễn thời trang của các chân dài Tô Châu , và thấy tiếc vì mình không được sinh ra làm con gái xứ này .
Nghe kể ( lại nghe ) với nguồn thu từ du lịch và công nghiệp tơ tằm này mà thành phố Tô Châu ( nội thành 2,2 triệu dân – cả Tô châu 6.6 triệu ) là một trong những thành phố giàu nhất ở Trung Quốc, cứ 10 nhà thì 3 nhà có xe hơi riêng ( dĩ nhiên made in China ) ...
Chú thích : xưởng tơ lụa, cửa hàng ngọc trai , bảo tàng cẩm thạch tuy không móc túi được chúng tôi, nhưng lại để trong lòng mỗi người cảm giác dễ chịu vì cái restroom rất tuyệt , sạch và thơm ngát . (Một điều rất phiền khi phải vào các chỗ công cộng tại TQ )
Chúng tôi rời Tô Châu để đến Hàng châu ( Hangzhou ) cách đó khoảng 200 km vào buổi sáng . Hai bên đường nhà cửa bắt đầu thưa thớt tựa làng quê VN nhưng có vẻ trù phú hơn . Đi du lịch như thế này chỉ là “ thấy những gì họ muốn cho mình thấy “ nên không thể dựa vào đó mà nhận xét trình độ dân trí, văn hóa của một nước .
Dĩ nhiên chúng tôi cũng không thấy mình có nhiệm vụ cao cả là phải đánh giá ông bạn lớn “ môi hở răng lạnh “ này nên những gì lóc cóc kể trên chỉ là tào lao cho vui, lưu lại chút kỹ nghệ chuyến đi này mà thôi, bạn hén .
Người HDV đùa với chúng tôi rằng “ mình vừa từ giã nước Việt ( Tô châu ) để sang nước Ngô của Phù Sai ( Hàng châu ) …nghe mọi ngừơi tán thưởng mới giật mình vì hầu như trên xe ai nấy đều thuộc sử Tàu , từ thời Tam quốc phân tranh , tới mối thù sâu sắc Việt – Ngô , nhưng hỏi thử : có mấy trận chiến vang danh trên sông Bạc Đằng , hoặc hịch Tướng sĩ , Bình ngô đại cáo mở đầu ra sao thì …80% trả lời là ..ai mà biết .
Xem ra thì sức mạnh của điện ảnh HK, TQ thật đáng kính nể
Hàng Châu nằm ở hạ lưu sông Tiền Đường , thủ phủ của tỉnh Chiết Giang, là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của tỉnh này , với diện tích hơn 3.200 km2 , dân số khoảng 6.5 triệu người . Hàng Châu là một trong bảy cố đô của Trung Quốc.
Nơi đây từng là kinh thành của Ngô Việt Vương Triều và cũng là kinh đô của Nam Tống (từ năm 1127 đến năm 1279 sau công nguyên). Như vậy Hàng hâu đã là đất kinh thành tổng cộng 237 năm.
Xe vừa đến ngoại thành Hàng châu, chúng tôi đã thấy lòng dịu lại với vô số cây cối bạt ngàn . Nghe nói nếu tính theo đầu người thì cứ 60 cây xanh / người dân , trái ngược với Thượng Hải ( Shanghai ) là 60 người/ 1 cây . Vì vậy mà ở khắp các nơi chúng tôi tham quan, đâu đâu cũng nhìn thấy cây và cây, xen lẫn với những ngôi nhà cổ kính mái đỏ, tường trắng hoặc đen ,đúng là “ chốn thiên đàng ở hạ giới “ . Người TQ quả không ngoa khi phát biểu như thế .
Hàng Châu được giới thiệu vào hàng thứ ba trong số 10 điểm lớn cần tham quan của Trung Quốc, vì có nhiều cảnh quan xinh đẹp . Nói đến Hàng châu, ai cũng nghĩ ngay đến Tây Hồ (XiHu ) .
Tây Hồ nằm ở ngay trung tâm thành phố nên số lượng du khách đổ về cũng nhiều không kém BK, nhưng mọi thứ nơi đây đều trật tự, ngăn nắp và diễn ra chầm chậm chứ không tất bật theo dòng đời ( cải lương hén )
Theo HDV thì Tây Hồ dài 3,3 cây số theo hướng bắc nam , rộng 2,8 cây số theo hướng đông tây. Diện tích toàn bộ khoảng 5,6 km 2 ; chu vi hồ khoảng 15 cây số.( thuộc bài vì đã thu âm giọng của người này )
Chúng tôi được đưa đi ngoạn cảnh Tây Hồ bằng thuyền trong 45 phút và nghe giới thiệu về mấy ngọn tháp chung quanh : như Tháp mà sư Pháp hải đã nhốt Bạch Xà , núi Cô Sơn, nơi vua chúa TQ hay đến mở yến tiệc , hay cây cầu mà Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài ngày ngày đưa tiễn nhau , biết được tam quái của Hàng Châu bao gồm :
Trường kiều bất kiều - Cô sơn bất cô - Đoạn kiều bất đoạn
Và vì sao lại có tích đó, cũng như Tam Cấm của nơi này ( Một điều hay của việc du lịch theo nhóm , những điều chúng tôi được biết trên đây nếu vào Google lục tìm chưa chắc có )
Ở Hàng Châu có một món ăn nổi tiếng là : thịt kho , hơi giống thịt kho Tàu của mình , nhưng khô hơn, màu sắc đậm đà vì bỏ nhiều nước màu và miếng thịt săn hơn.
Người Trung Quốc đặt tên món thịt đó là “thịt Đông Pha” (Đông Pha Nhục ) để tưởng nhớ ông Tô Đôn g Pha .
Đây là món ăn không thể thiếu ở các nhà hàng ở hàng Châu. Theo lời hdv thì lúc Tô Đông Pha nhậm chức Thái thú Hàng Châu, ông đã làm nhiều điều có ích cho dân. Vào ngày hoàn thành việc nạo vét đáy Tây Hồ, dân chúng đua nhau biếu ông rượu thịt để tỏ lòng kính mến . Ông Tô nhận lấy và sai gia nhân làm theo lời hướng dẫn của mình mà nấu thành nồi thịt kho , xong phân phát cho nhân công làm công việc nạo vét hồ thưởng thức . Từ đó thịt kho Đông Pha trở thành món ăn danh tiếng của Hàng Châu.
Tại Hàng Châu chúng tôi còn được đi thăm miếu thờ Nhạc Phi .
Một bức tượng Nhạc Phi rất oai phong được đặt ở chính giữa nhà trong bộ nhung phục , tay phải nắm lại đặt trên đùi phải, tay trái thì đè lên thanh kiếm. Phía trên tường treo tấm biển đề “Hoàn ngã hà sơn” (Lấy lại phần đất nước bị mất đi), đó là nét chữ viết của Nhạc Phi được phóng lớn ra.
Trong ngôi miếu này còn vẽ những bức họa kể tiểu sử Nhạc từ thuở bé thơ đến lúc làm tướng. Sau khi Nhạc Phi bị xử tử ở đình Phong Ba, xác của ông được một người coi tù mang dấu và chôn lén ở Cửu Khúc Tùng Từ, rồi trồng trên mộ đó hai cây quít để làm dấu.
khi Tống Hiếu Tông lên ngôi, nhà vua giải oan tội mà Tần Cối đã ghép cho ông, đồng thời cho cải táng hài cốt của ông tại ngôi mộ hiện giờ. Cạnh mộ nhạc Phi là mộ của con ông tên Nhạc Vân Người cùng chết chung với cha năm 13 tuổi .
Trung thành với vua mà như Nhạc Phi thì quả là ngu trung , hại luôn cả con mình chết trẻ.. Theo người HD thì sở dĩ Nhạc Phi mang con về chịu chết chung là vì không muốn Nhạc Vân làm phản, chống lại vua báo thù cho cha, sợ dòng họ suốt đời mang tiếng xấu .
. Hai bên hành lang ở hai phía nam và bắc khuôn viên mộ Nhạc Phi là các bia đá khắc bài từ “Mãn Giang Hồng” của ông , có tấm khắc nét chữ do Nhạc Phi chép các bài hịch “Tiền Xuất Sư Biểu” và “Hậu Xuất Sư Biểu” của Khổng minh Gia Cát Lượng ...được thiên hạ xúm vào chụp nhiều nhất .
Bên mộ còn có các tượng văn quan bằng đá đứng chầu , và các con ngựa , dê , cóc bằng đá diễn đạt ba đức : “ trung- hiếu - tiết “ của vị tướng tài ba này ( không có con chó vì thiếu nghĩa ) , hai bên cổng vào mộ có bốn bức tượng các gian thần hãm hại Nhạc Phi là : Tần Cối và vợ (Vương Thị), Mặc-kì Đà và Trương Tuấn ở thế quỳ gối, tay như bị trói thúc ké phía sau lưng.
Người dân Hàng Châu rất ghét vợ chồng Tần Cối nên thường dùng cây đánh vào đầu tượng rách toác . Chính quyền phải rào và chôn đế tượng xuống đất mới được yên như chúng ta thấy hiện nay .
Lan man thêm xí : Tại Hàng Châu, chúng tôi được ở khách sạn 4 sao nên buffet sáng ngon và đủ món tây , phòng ốc đẹp , vì vậy giấc ngủ ngon hơn, nhưng cũng chẳng có wifi làm lòng càng thêm nôn nóng ngày về .
Hai bữa ăn còn lại cũng là cơm Tàu . Quán đẹp, phục vụ chậm . Thật tiếc vì dù quán xinh xắn , kiến trúc nhỏ gọn hình tròn , thích hợp cho nhóm bạn và gia đình thì món ăn Hàng châu cũng vẫn không ngon mấy .
Con gái Hàng thì chưa tận mục sở thị để xem câu cưới vợ Hàng châu linh hiển thế nào .
Chúng tôi rời TP xinh đẹp này cũng vào buổi sáng , vượt chặng đường hơn 300 km để đến Thượng Hải ( Shanghai ) .
Thượng Hải được giới thiệu hiện đại nhất Trung quốc - một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương của nước này. Với diện tích: 6.340,5 km2. và dân số hơn 17 triệu người, nhà cửa Thượng Hải đa số phát triển theo chiều cao, vì vậy mà không lạ khi thấy các tòa cao ốc đều nằm ở khu trung tâm TP , giá đất nghe nói cũng thuộc hàng cao thủ - mắc nhất thế giới với 25 ngàn USD/ m2 .
Sau khi ngủ gà gật và nghe gần hết nhạc trong chiếc Ipod mang theo, chúng tôi bắt đầu thấy chiếc cầu vượt cùng những ngôi nhà cao vút của Thượng hải, trên xe hdv cũng vừa nhắc tới bài hát trong bộ phim cùng tên : Bến Thượng hải- nơi đoàn sắp được đưa đến ngoạn cảnh và chụp hình .
Bến Thượng Hải quả là danh bất hư truyền khi trải dài một dặm dọc bờ sông Hoàng Phố , bắt đầu từ Đại lộ Edward VII ở phía nam và kết thúc ở cầu Garden ở phía bắc, băng qua sông Tô Châu , nơi đây có khoảng hơn mười toà nhà ghi dấu thời nước Trung Hoa bị các đế quốc Anh, Pháp , Mỹ, Nga, Đức, Nhật …xâm chiếm .
Đứng từ bên này bờ nhìn sang bên kia có thể thấy tòa tháp truyền hình Minh Châu với 11 vòng tròn , xây theo thuật phong thủy của người Hoa , hay Trung tâm tài chính thế giới Thượng Hải 100 tầng, cao thứ 5 thế giới v.v. nhưng cái đập vào mắt là Người , đủ các sắc tộc và ngôn ngữ chen chúc nhau trên thành cầu để chụp hình , đông đến nỗi che lấp mất bức tượng đồng oai vệ của Trần Nghị - thị trưởng cs đầu tiên của TP .
Sau khi ngắm xong, chúng tôi được dắt tới khu phố mua sắm Nam Kinh, nơi chưng bày và bán những sản phẩm nổi tiếng của thế giới như Gucci , Louis Vuiton , Polo , Chanel , Lancome v.v. mà giá cả cũng từa tựa Diamond Plaza hay Vincom Center mới mở trên đường Đồng Khởi vậy .
Trên đường đi, hdv lại tiếp tục giới thiệu khu phố Tây sầm uất của Shanghai , rồi tiếp tới phố Đông cùng lời phán của thầy phong thủy , thăm chiếc cầu vượt 5 lằn đường độc nhất vô nhị trên thế giới với giàn cột đỡ có hình 9 con rồng ( cũng dựng lên theo lời thầy Phong thủy ) , xem ra thì biết thuật phong thủy, địa lý đã trở thành niềm tin , gần như một tôn giáo của người Hoa vậy .
Sau khi tham quan chùa Ngọc Phật , bái lạy dưới hay Phật ngọc nằm và ngồi nổi tiếng ( cấm chụp ảnh ) chúng tôi tiếp tục dạo phố đêm ở khu mua sắm cổ Miếu thành hoàng .
Mùi đậu hũ thúi cứ quanh quẩn bên người khiến cô con gái nhỏ luôn miệng chê và rảo bước lẹ . Hẹn nhau 8g ở cổng ra vào, nhưng tứ đại mỹ nhân đi lạc , nên mãi tới 9g hơn chúng tôi mới trở về quán ăn tối. Bữa cơm tống tiễn có đủ gà, vịt, cá, tôm và không quên ..đậu hũ , cải xào làm nụ cười sắp nhỏ tươi hơn một xíu . Có thực mới vực được đạo mà hén .
Điều khác hơn so với mấy nơi đi qua khiến nhóm ưa thích Thượng Hải là trong chén xì dầu có thêm vài lát ớt xinh xinh , cùng mấy điệu vũ, hát nhạc Tầu miễn phí .
Tại đây, chúng tôi được đưa về khách sạn Howard Johnson 5 sao đồ sộ , phòng ngủ thật đẹp , sang trọng , các cây cột và hành lang xoắn trôn ốc nhìn từ tầng 7 xuống đẹp mê hồn. Nội giàn cây cảnh, bonsai của nó cũng thật đáng nể , còn khách nghỉ lại thì lớp trong lớp ngoài . Tự nhiên ước và tiếc cho ngành du lịch èo uột, yếu kém của VN ghê gớm .
Nãy giờ tả cảnh đẹp Thượng Hải, vậy còn các cô gái thì sao ? Xin thưa ( theo HDV) :
Muốn lấy được các cô gái xinh đẹp của Thượng Hải, người đàn ông phải có đủ 4 điều kiện cần và đủ như sau :
_ Dậy sớm như gà ( để kiếm được nhiều tiền hơn )
_ Ăn tạp như heo ( dễ nuôi )
_ Làm lụng như trâu ( kéo cày càng nhiều càng tốt )
_ Thế mạnh như hổ ( tức người đàn ông ngoài việc kiếm ra tiền giỏi còn phải chú trọng tới thân thế )
Hèn chi dân Tàu cứ thích sang VN lấy vợ
Chuyến đi của chúng tôi kết thúc lúc 9g 10 tối giờ VN, sau 7 ngày, 6 đêm lang thang . Quá đủ để về lại chỗ ngồi yên ả, ngóng chờ thư và tám với bạn bè .
Đến cổng hải quan, một ông đứng tuổi nhìn hộ chiếu xong mỉm cười khen mẹ đẹp, con xinh ..cùng nói đùa bạn QG phải ở lại vì thiếu một thứ ( ông muốn nói đến cây quỳnh cành dao trong truyện Kiều của ND ) xong trả lại hộ chiếu kèm nụ cừơi rất tươi .
Điều này một lần nữa củng cố niềm tin " ngừời mình dù sao cũng dễ thương " của kẻ viết bài .
Chuyển sang bữa ăn thường nhật cũng xem xem : Một bàn ăn của TQ phải có đủ 10 món : 3 canh, 4 xào (chủ yếu là bằng đậu hũ ) , cá hấp , thịt, rau và cơm … cứ mỗi trưa, chiều , chúng tôi ai nấy ngán ngẩm nhìn bàn thức ăn ê hề chẳng có ớt , xì dầu, mắm chi hết mà than dài thở ngắn . Đứa con gái nhỏ phát biểu sau chuyến đi là từ nay hết dám ỏng eo chê tài nội trợ của mẹ
Trước buổi tối lên đường đi Tô Châu, chúng tôi được chiêu đãi món sườn heo đặc biệt của Vô Tích .
Tương truyền rằng món này do nhà sư Tế Điên sáng tác .
Ai cũng biếtTế Điên là một hòa thượng chuyên ngả mặn , Bất cứ món thịt nào vô tay ông cũng sạch bách với lý do là hóa kiếp cho gia cầm mau đầu thai thành người, làm thú vật chi cho khổ . .
Một hôm, trên đường khất thực , Tế Điên đến xứ Vô Tích và hỏi xin thịt của 1 chủ quán . Đến bát thứ ba, người chủ sốt ruột mới bảo : Bạch Thầy , thầy xơi hết của con rồi lấy gì con bán ? “ ,
Tế Điên cười bảo sẽ trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời .
Sau khi ăn xong, nhà sư mở bếp lò, lấy thịt bỏ vào chảo trổ tài . Cứ mỗi lần thò tay vào nách, vo viên một cục đất cho vào chảo thịt, thì mùi thơm vang xa tới tận cuối thành , thiên hạ chúng sinh ngửi mùi theo chân nhau sắp hàng chờ mua
Người chủ quán thế là lời to, và mang công thức Tế Điên truyền lại phổ biến , nấu nướng… thành ra món sườn heo Vô Tích ngày nay .
Không biết bà con cảm thấy thế nào chứ nhóm chúng tôi, mặc dù đã được hdv thách thức miễn phí show ca nhạc nổi tiếng của đạo diễn Trương Nghệ Mưu tối hôm sau tại Hàng Châu cũng không dám mở miệng khen ngon …
Câu nói cửa miệng của người Hoa “ Thượng hữu thiên đàng, hạ hữu Tô Hàng “ , có nghĩ là trên trời có thiên đường, hạ giới có Tô Châu và Hàng Châu quả không ngoa .
Trên chuyến xe buýt kép dài 1 giờ đi từ Vô Tích đến Tô Châu ( Souzhou ) cảnh đẹp dần dần hiện ra .
Nếu BK nổi tiếng với những ngôi nhà cao tầng, đường phố sạch, đẹp thì Tô Châu ( diện tích > 8.400 km2 ) nổi tiếng với những cây cầu bắc ngang con kênh đào …trông thật nên thơ .
Ở Tô Châu, chúng ta ít - hay không thấy những tòa nhà vươn mình hãnh diện trên nền trời xanh , bù lại là hệ thống giao thông bằng đường thủy lâu đời .
Chuyện kể rằng có nhà vua tên Trang , nghe đồn đất Tô châu có lắm con gái đẹp nên sai “ lính lác “ đi rước về . Một vị quan trong triều mới hiến kế cho vua bắt dân đào những con kênh nối kinh đô với Tô Châu, để cho nhà vua có thể xuôi dòng trực tiếp chọn lưa gái xinh . Từ đó các con kênh sâu 2,5 mét được ra đời , cùng với sự uổng mạng của biết bao nhiêu quan viên địa phương – chỉ vì muốn ăn gian vật liệu khi hành sự .
Người ta thường ví von Tô Châu là một Venice của phương Đông ( gần giống Venise phương Bắc tại Bỉ ) với nhà cửa xây dọc bờ sông và những cầu bằng đá cong cong hình bán nguyệt nối hai bờ Đông Tây, Nam Bắc với gần 100 cây và hệ thống kênh rạch dài khoảng 1700 m gần 1.200 năm tuổi chảy từ Bắc Kinh xuống Giang Nam, nối Hoàng Hà, Trường Giang, sông Tiền Đường .
Lại nghe hdv giới thiệu câu nói truyền khẩu của dân TQ : “ Sống ở Tô Châu , cưới vợ Hàng châu , ăn tại Quảng Châu, chết ở Liễu châu “ mới thấy họ coi trọng vùng đất này đến cỡ nào .
Quảng Châu thì chúng tôi chưa có dịp ghé nên vẫn cứ là chê món ăn TQ, Liễu châu cũng chưa đến để chêim ngưỡng rừng cây đại thụ được dùng làm ván đóng ..hòm tốt cỡ nào .
Thôi thì theo chân hdv thăm thú những nơi gọi là danh thắng nơi đây vậy .
Nếu ở VN, tìm khắp kinh thành Huế chỉ kiếm có 1 cây ngô đồng ở điện Cần Chánh , Thái Hòa - nay nhân giống nhiều hơn - để cho thi sĩ Bích Khê buột miệng :
Ô hay, buồn vương cây ngô đồng
Vàng rơi, vàng rơi thu mênh mông …
Thì tại Tô Châu , cứ đi một đoạn đường ngắn, chúng tôi lại thấy “ ngô đồng diệp lạc “ , nhưng chưa thấy chim phượng hoàng đến đậu cành lá sum sê, tán che từ lề đường bên này sang đụng với cây bên kia đường nên phố lúc nào cũng mát mẻ .
Vì chúng tôi du lịch vào đầu mùa hè ở TQ nên khí hậu những nơi đi qua thật dễ chịu, tương tự Đà lạt . Trời không nắng và nóng lắm, cứ mỗi khi chán cảnh mở dù lội bộ, chúng tôi chạy vào núp dưới bóng cây là đã có thể tận hưởng bầu không khí mát mẻ , lành lạnh rồi . Thảo nào con gái Tô châu thật dễ nhìn với nước da trắng hồng như quả đào tiểu mật vậy .
Ở Tô Châu, loại cây được trồng nhiều thứ hai sau Ngô đồng là Hương chương .
Theo truyền thống của địa phương, mỗi khi sinh được 1 đúaa con gái, bố mẹ mang 1 cây hương chương về trồng trước sân . Bà mối thấy nhà nào có cây mọc khoảng 18 năm thì bắt đầu đến thăm viếng và trổ tài mai mối .
Khi con gái về nhà chồng, bố cô dâu cho đốn cây xuống đóng thành hai cái rương đựng của hồi môn : gồm chăn,màn , gương lược, quần áo và một tiền ( dĩ nhiên càng nhiều con mình càng ..có giá ) trên đề chữ song hỉ .
Không cần nói chúng ta cũng biết cha mẹ cô gái buồn đến cỡ nào khi trước sân nhà cứ vòi vọi một cây Hương chương tầm 3,4 mươi năm tuổi rồi hén
Tại Tô châu, chúng tôi được hdv đưa đến thăm Hàn san tự , Sư tử lâm :
Nghe đồn … Hàn Sơn tự là một trong số 10 ngôi chùa nổi tiếng của Trung Quốc, được xây dựng vào thời Nam Triều, đời Lương (502-519) với tên ban đầu là Diệu Lợi tự, sau đổi là chùa Phong Kiều, vì chùa nằm ngay trên bến Phong Kiều. Đến đời Đường mới có tên Hàn San, do lấy tên một trong hai nhà sư trụ trì là Hàn San đặt làm tên chùa.
Có cả một câu chuyện liên quan tới cái tên này : hdv kể rằng có 2 chàng trai tên Hàn Sơn và Thập Đắc thân thiết với nhau như tay với chân . Đến khi hỏi vợ thì cô dâu của Hàn Sơn lại chính là người yêu của Thập Đắc. Không muốn làm mất lòng bạn, Hàn Sơn bỏ quê ra đi.
Đến Cô Tô, anh đã dừng bước giang hồ tại ngôi chùa này. Trong khi đó , Thập Đắc cũng bỏ quê đi tìm bạn . Cuối cùng họ gặp nhau và cùng tu tại chùa Hàn San.
Trải qua hơn 1000 năm tu sửa , kiến trúc của chùa đã thay đổi không còn giống ban đầu ( nghe nói đã cháy đến 5 lần do nhang khói của khách thập phương ) . Du khách ngày nay đến Hàn sơn tự là để thăm cây cầu nổi tiếng đã đi vào thơ ca , mà cụ thể là Phong kiều dạ bạc của nhà thơ Trương Kế :
Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
mà Tản Đà đã dịch:
Trăng tà tiếng quạ kêu sương
Lửa chài cây bến sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.
Như lệ thường, chúng tôi đi vào chùa Hàn sơn bằng cổng sau , và ra bằng cổng trước . Vì du khách chen chân không lọt , ai cũng hăng hái đóng mỗi người 5 tệ để xếp hàng dóng 3 tiếng chuông giải phiền muộn. Nên hình chụp tại nơi đây tấm nào cũng dính người, tai thì ù ù cạc cạc theo tiếng chuông trầm mặc ( mà không mặc ) , và đi một chặp thì hoa cả mắt vì hàng cây ngân hạnh trong chùa tràn ngập màu đò phất phới của các giải băng cầu xin tình yêu, gia đạo của thiện nam tín nữ( giá đâu khoảng 30 tệ/ sợi ) .
Đứa con gái phát biểu : “ tội nghiệp những vị sư nào phải tu tập chùa này . Suốt ngày cứ phải nghe chuông và tiếng ồn ào của du khách , làm sao tu thành chánh quả ? “ , mẹ với anh trai gật đầu đồng ý, tha cho họ khỏi nghe thêm 3 tiếng chuông của mình, lại đỡ hao ….
Đến Sư tử lâm . Vườn đá sư tử này được xây dựng từ năm 1342 do một vị quan cáo lão về làng xây nên để giải trí , có tên "Sư tử lâm" bởi có nhiều hòn núi, tảng đá giống hình sư tử ( ngọn núi giả trên tạc 300 con ) trong vườn có hệ thống hành lang dài nối các quần thể kiến trúc khác với nhau, ven theo đó là những cây cổ thụ từ trên 100 năm trở lên .
Theo hdv , thì ông quan này tự cho mình là thanh cao, nên trong vườn treo đủ loại thạch họa, thư họa v.v. trên tường thì các ô cửa sổ tạo hình đủ bốn món ăn chơi “ cầm, kỳ thi, họa “ , có cả thuyền gỗ cho bà vợ du ngoạn, có giả sơn để chủ nhà ..leo . Nghe đồn rằng .. thấy bà vợ thích nước, ông bèn cho đào 1 cái ao rộng ngay trong nhà . Thiệt tình, ai mà làm vợ của ổng thì đúng là số con ..rệp vì bị nhốt riệt ở trong nhà
Vì vị thế của vườn sư tử được xây theo thuật ngũ hành, vào dễ ra khó nên chúng tôi không dám thử , chỉ đứng ngoài nhìn ngắm và chụp hình , và cũng bởi hdv hù một câu “ vua càn Long cũng mất 2 giờ để ra khỏi vườn “ – mình làm gì dám sánh với ông vua thông minh nhất TQ này, lại nữa thời gian có hạn nên tốt hơn hết là nghe kể cho vui .
Tương truyền khi ra khỏi Sư tử lâm , gia chủ xin để lại mấy chữ , Càn Long buột miệng : “ trấn hữu thú “ ( nghĩa là có phần thú vị ) , xong thấy mình đã lỡ lời vì nói như vậy thì đứa con nít cũng có thể phát biểu, cần chi tới chơn mạng đế vương ?
Thời may, lúc ấy một tú tài, quỳ xuống xin bớt 1 chữ với lý do ông ta quá thích thú chữ “ hữu “ , Càn Long hoan hỉ gật đầu, vì vậy, ngay trước cửa vườn, bây giờ chỉ còn hai chữ của vua ban “ Trấn Thú “ ( thú vị ) - Xem ra thì làm vua quả nhiên sướng hơn làm ..dân , lỡ dốt hay bị hớ miệng là có ngay đứa đỡ dùm
Điểm cuối cùng chúng tôi được đưa tới là xưởng tơ lụa . Tô Châu hiện có tới 179 nhà máy tơ lụa đang hoạt động, trong đó ở nhà máy tơ lụa số 1 có bảo tàng về nghề tơ lụa với lịch sử hơn 5000 năm.
Tại đây chúng tôi được nghe thuyết trình về quy trình làm tơ lụa, cách phân biệt lụa thật , lụa giả và mời mua chăn tơ tằm : giá rẻ nhất là 450 tệ .Vỏ bọc chăn thì mắc hơn 3 lần vì làm bằng lụa chính phẩm .
Gian hàng bên cạnh trưng bày nhiều kiểu quần áo , khăn quàng cổ, tranh thêu trông thật thích mắt nhưng dĩ nhiên giá vẫn ..ngoài tầm tay với . Chúng tôi đi tiếp sang nơi biểu diễn thời trang của các chân dài Tô Châu , và thấy tiếc vì mình không được sinh ra làm con gái xứ này .
Nghe kể ( lại nghe ) với nguồn thu từ du lịch và công nghiệp tơ tằm này mà thành phố Tô Châu ( nội thành 2,2 triệu dân – cả Tô châu 6.6 triệu ) là một trong những thành phố giàu nhất ở Trung Quốc, cứ 10 nhà thì 3 nhà có xe hơi riêng ( dĩ nhiên made in China ) ...
Chú thích : xưởng tơ lụa, cửa hàng ngọc trai , bảo tàng cẩm thạch tuy không móc túi được chúng tôi, nhưng lại để trong lòng mỗi người cảm giác dễ chịu vì cái restroom rất tuyệt , sạch và thơm ngát . (Một điều rất phiền khi phải vào các chỗ công cộng tại TQ )
Chúng tôi rời Tô Châu để đến Hàng châu ( Hangzhou ) cách đó khoảng 200 km vào buổi sáng . Hai bên đường nhà cửa bắt đầu thưa thớt tựa làng quê VN nhưng có vẻ trù phú hơn . Đi du lịch như thế này chỉ là “ thấy những gì họ muốn cho mình thấy “ nên không thể dựa vào đó mà nhận xét trình độ dân trí, văn hóa của một nước .
Dĩ nhiên chúng tôi cũng không thấy mình có nhiệm vụ cao cả là phải đánh giá ông bạn lớn “ môi hở răng lạnh “ này nên những gì lóc cóc kể trên chỉ là tào lao cho vui, lưu lại chút kỹ nghệ chuyến đi này mà thôi, bạn hén .
Người HDV đùa với chúng tôi rằng “ mình vừa từ giã nước Việt ( Tô châu ) để sang nước Ngô của Phù Sai ( Hàng châu ) …nghe mọi ngừơi tán thưởng mới giật mình vì hầu như trên xe ai nấy đều thuộc sử Tàu , từ thời Tam quốc phân tranh , tới mối thù sâu sắc Việt – Ngô , nhưng hỏi thử : có mấy trận chiến vang danh trên sông Bạc Đằng , hoặc hịch Tướng sĩ , Bình ngô đại cáo mở đầu ra sao thì …80% trả lời là ..ai mà biết .
Xem ra thì sức mạnh của điện ảnh HK, TQ thật đáng kính nể
Hàng Châu nằm ở hạ lưu sông Tiền Đường , thủ phủ của tỉnh Chiết Giang, là trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa của tỉnh này , với diện tích hơn 3.200 km2 , dân số khoảng 6.5 triệu người . Hàng Châu là một trong bảy cố đô của Trung Quốc.
Nơi đây từng là kinh thành của Ngô Việt Vương Triều và cũng là kinh đô của Nam Tống (từ năm 1127 đến năm 1279 sau công nguyên). Như vậy Hàng hâu đã là đất kinh thành tổng cộng 237 năm.
Xe vừa đến ngoại thành Hàng châu, chúng tôi đã thấy lòng dịu lại với vô số cây cối bạt ngàn . Nghe nói nếu tính theo đầu người thì cứ 60 cây xanh / người dân , trái ngược với Thượng Hải ( Shanghai ) là 60 người/ 1 cây . Vì vậy mà ở khắp các nơi chúng tôi tham quan, đâu đâu cũng nhìn thấy cây và cây, xen lẫn với những ngôi nhà cổ kính mái đỏ, tường trắng hoặc đen ,đúng là “ chốn thiên đàng ở hạ giới “ . Người TQ quả không ngoa khi phát biểu như thế .
Hàng Châu được giới thiệu vào hàng thứ ba trong số 10 điểm lớn cần tham quan của Trung Quốc, vì có nhiều cảnh quan xinh đẹp . Nói đến Hàng châu, ai cũng nghĩ ngay đến Tây Hồ (XiHu ) .
Tây Hồ nằm ở ngay trung tâm thành phố nên số lượng du khách đổ về cũng nhiều không kém BK, nhưng mọi thứ nơi đây đều trật tự, ngăn nắp và diễn ra chầm chậm chứ không tất bật theo dòng đời ( cải lương hén )
Theo HDV thì Tây Hồ dài 3,3 cây số theo hướng bắc nam , rộng 2,8 cây số theo hướng đông tây. Diện tích toàn bộ khoảng 5,6 km 2 ; chu vi hồ khoảng 15 cây số.( thuộc bài vì đã thu âm giọng của người này )
Chúng tôi được đưa đi ngoạn cảnh Tây Hồ bằng thuyền trong 45 phút và nghe giới thiệu về mấy ngọn tháp chung quanh : như Tháp mà sư Pháp hải đã nhốt Bạch Xà , núi Cô Sơn, nơi vua chúa TQ hay đến mở yến tiệc , hay cây cầu mà Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài ngày ngày đưa tiễn nhau , biết được tam quái của Hàng Châu bao gồm :
Trường kiều bất kiều - Cô sơn bất cô - Đoạn kiều bất đoạn
Và vì sao lại có tích đó, cũng như Tam Cấm của nơi này ( Một điều hay của việc du lịch theo nhóm , những điều chúng tôi được biết trên đây nếu vào Google lục tìm chưa chắc có )
Ở Hàng Châu có một món ăn nổi tiếng là : thịt kho , hơi giống thịt kho Tàu của mình , nhưng khô hơn, màu sắc đậm đà vì bỏ nhiều nước màu và miếng thịt săn hơn.
Người Trung Quốc đặt tên món thịt đó là “thịt Đông Pha” (Đông Pha Nhục ) để tưởng nhớ ông Tô Đôn g Pha .
Đây là món ăn không thể thiếu ở các nhà hàng ở hàng Châu. Theo lời hdv thì lúc Tô Đông Pha nhậm chức Thái thú Hàng Châu, ông đã làm nhiều điều có ích cho dân. Vào ngày hoàn thành việc nạo vét đáy Tây Hồ, dân chúng đua nhau biếu ông rượu thịt để tỏ lòng kính mến . Ông Tô nhận lấy và sai gia nhân làm theo lời hướng dẫn của mình mà nấu thành nồi thịt kho , xong phân phát cho nhân công làm công việc nạo vét hồ thưởng thức . Từ đó thịt kho Đông Pha trở thành món ăn danh tiếng của Hàng Châu.
Tại Hàng Châu chúng tôi còn được đi thăm miếu thờ Nhạc Phi .
Một bức tượng Nhạc Phi rất oai phong được đặt ở chính giữa nhà trong bộ nhung phục , tay phải nắm lại đặt trên đùi phải, tay trái thì đè lên thanh kiếm. Phía trên tường treo tấm biển đề “Hoàn ngã hà sơn” (Lấy lại phần đất nước bị mất đi), đó là nét chữ viết của Nhạc Phi được phóng lớn ra.
Trong ngôi miếu này còn vẽ những bức họa kể tiểu sử Nhạc từ thuở bé thơ đến lúc làm tướng. Sau khi Nhạc Phi bị xử tử ở đình Phong Ba, xác của ông được một người coi tù mang dấu và chôn lén ở Cửu Khúc Tùng Từ, rồi trồng trên mộ đó hai cây quít để làm dấu.
khi Tống Hiếu Tông lên ngôi, nhà vua giải oan tội mà Tần Cối đã ghép cho ông, đồng thời cho cải táng hài cốt của ông tại ngôi mộ hiện giờ. Cạnh mộ nhạc Phi là mộ của con ông tên Nhạc Vân Người cùng chết chung với cha năm 13 tuổi .
Trung thành với vua mà như Nhạc Phi thì quả là ngu trung , hại luôn cả con mình chết trẻ.. Theo người HD thì sở dĩ Nhạc Phi mang con về chịu chết chung là vì không muốn Nhạc Vân làm phản, chống lại vua báo thù cho cha, sợ dòng họ suốt đời mang tiếng xấu .
. Hai bên hành lang ở hai phía nam và bắc khuôn viên mộ Nhạc Phi là các bia đá khắc bài từ “Mãn Giang Hồng” của ông , có tấm khắc nét chữ do Nhạc Phi chép các bài hịch “Tiền Xuất Sư Biểu” và “Hậu Xuất Sư Biểu” của Khổng minh Gia Cát Lượng ...được thiên hạ xúm vào chụp nhiều nhất .
Bên mộ còn có các tượng văn quan bằng đá đứng chầu , và các con ngựa , dê , cóc bằng đá diễn đạt ba đức : “ trung- hiếu - tiết “ của vị tướng tài ba này ( không có con chó vì thiếu nghĩa ) , hai bên cổng vào mộ có bốn bức tượng các gian thần hãm hại Nhạc Phi là : Tần Cối và vợ (Vương Thị), Mặc-kì Đà và Trương Tuấn ở thế quỳ gối, tay như bị trói thúc ké phía sau lưng.
Người dân Hàng Châu rất ghét vợ chồng Tần Cối nên thường dùng cây đánh vào đầu tượng rách toác . Chính quyền phải rào và chôn đế tượng xuống đất mới được yên như chúng ta thấy hiện nay .
Lan man thêm xí : Tại Hàng Châu, chúng tôi được ở khách sạn 4 sao nên buffet sáng ngon và đủ món tây , phòng ốc đẹp , vì vậy giấc ngủ ngon hơn, nhưng cũng chẳng có wifi làm lòng càng thêm nôn nóng ngày về .
Hai bữa ăn còn lại cũng là cơm Tàu . Quán đẹp, phục vụ chậm . Thật tiếc vì dù quán xinh xắn , kiến trúc nhỏ gọn hình tròn , thích hợp cho nhóm bạn và gia đình thì món ăn Hàng châu cũng vẫn không ngon mấy .
Con gái Hàng thì chưa tận mục sở thị để xem câu cưới vợ Hàng châu linh hiển thế nào .
Chúng tôi rời TP xinh đẹp này cũng vào buổi sáng , vượt chặng đường hơn 300 km để đến Thượng Hải ( Shanghai ) .
Thượng Hải được giới thiệu hiện đại nhất Trung quốc - một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương của nước này. Với diện tích: 6.340,5 km2. và dân số hơn 17 triệu người, nhà cửa Thượng Hải đa số phát triển theo chiều cao, vì vậy mà không lạ khi thấy các tòa cao ốc đều nằm ở khu trung tâm TP , giá đất nghe nói cũng thuộc hàng cao thủ - mắc nhất thế giới với 25 ngàn USD/ m2 .
Sau khi ngủ gà gật và nghe gần hết nhạc trong chiếc Ipod mang theo, chúng tôi bắt đầu thấy chiếc cầu vượt cùng những ngôi nhà cao vút của Thượng hải, trên xe hdv cũng vừa nhắc tới bài hát trong bộ phim cùng tên : Bến Thượng hải- nơi đoàn sắp được đưa đến ngoạn cảnh và chụp hình .
Bến Thượng Hải quả là danh bất hư truyền khi trải dài một dặm dọc bờ sông Hoàng Phố , bắt đầu từ Đại lộ Edward VII ở phía nam và kết thúc ở cầu Garden ở phía bắc, băng qua sông Tô Châu , nơi đây có khoảng hơn mười toà nhà ghi dấu thời nước Trung Hoa bị các đế quốc Anh, Pháp , Mỹ, Nga, Đức, Nhật …xâm chiếm .
Đứng từ bên này bờ nhìn sang bên kia có thể thấy tòa tháp truyền hình Minh Châu với 11 vòng tròn , xây theo thuật phong thủy của người Hoa , hay Trung tâm tài chính thế giới Thượng Hải 100 tầng, cao thứ 5 thế giới v.v. nhưng cái đập vào mắt là Người , đủ các sắc tộc và ngôn ngữ chen chúc nhau trên thành cầu để chụp hình , đông đến nỗi che lấp mất bức tượng đồng oai vệ của Trần Nghị - thị trưởng cs đầu tiên của TP .
Sau khi ngắm xong, chúng tôi được dắt tới khu phố mua sắm Nam Kinh, nơi chưng bày và bán những sản phẩm nổi tiếng của thế giới như Gucci , Louis Vuiton , Polo , Chanel , Lancome v.v. mà giá cả cũng từa tựa Diamond Plaza hay Vincom Center mới mở trên đường Đồng Khởi vậy .
Trên đường đi, hdv lại tiếp tục giới thiệu khu phố Tây sầm uất của Shanghai , rồi tiếp tới phố Đông cùng lời phán của thầy phong thủy , thăm chiếc cầu vượt 5 lằn đường độc nhất vô nhị trên thế giới với giàn cột đỡ có hình 9 con rồng ( cũng dựng lên theo lời thầy Phong thủy ) , xem ra thì biết thuật phong thủy, địa lý đã trở thành niềm tin , gần như một tôn giáo của người Hoa vậy .
Sau khi tham quan chùa Ngọc Phật , bái lạy dưới hay Phật ngọc nằm và ngồi nổi tiếng ( cấm chụp ảnh ) chúng tôi tiếp tục dạo phố đêm ở khu mua sắm cổ Miếu thành hoàng .
Mùi đậu hũ thúi cứ quanh quẩn bên người khiến cô con gái nhỏ luôn miệng chê và rảo bước lẹ . Hẹn nhau 8g ở cổng ra vào, nhưng tứ đại mỹ nhân đi lạc , nên mãi tới 9g hơn chúng tôi mới trở về quán ăn tối. Bữa cơm tống tiễn có đủ gà, vịt, cá, tôm và không quên ..đậu hũ , cải xào làm nụ cười sắp nhỏ tươi hơn một xíu . Có thực mới vực được đạo mà hén .
Điều khác hơn so với mấy nơi đi qua khiến nhóm ưa thích Thượng Hải là trong chén xì dầu có thêm vài lát ớt xinh xinh , cùng mấy điệu vũ, hát nhạc Tầu miễn phí .
Tại đây, chúng tôi được đưa về khách sạn Howard Johnson 5 sao đồ sộ , phòng ngủ thật đẹp , sang trọng , các cây cột và hành lang xoắn trôn ốc nhìn từ tầng 7 xuống đẹp mê hồn. Nội giàn cây cảnh, bonsai của nó cũng thật đáng nể , còn khách nghỉ lại thì lớp trong lớp ngoài . Tự nhiên ước và tiếc cho ngành du lịch èo uột, yếu kém của VN ghê gớm .
Nãy giờ tả cảnh đẹp Thượng Hải, vậy còn các cô gái thì sao ? Xin thưa ( theo HDV) :
Muốn lấy được các cô gái xinh đẹp của Thượng Hải, người đàn ông phải có đủ 4 điều kiện cần và đủ như sau :
_ Dậy sớm như gà ( để kiếm được nhiều tiền hơn )
_ Ăn tạp như heo ( dễ nuôi )
_ Làm lụng như trâu ( kéo cày càng nhiều càng tốt )
_ Thế mạnh như hổ ( tức người đàn ông ngoài việc kiếm ra tiền giỏi còn phải chú trọng tới thân thế )
Hèn chi dân Tàu cứ thích sang VN lấy vợ
Chuyến đi của chúng tôi kết thúc lúc 9g 10 tối giờ VN, sau 7 ngày, 6 đêm lang thang . Quá đủ để về lại chỗ ngồi yên ả, ngóng chờ thư và tám với bạn bè .
Đến cổng hải quan, một ông đứng tuổi nhìn hộ chiếu xong mỉm cười khen mẹ đẹp, con xinh ..cùng nói đùa bạn QG phải ở lại vì thiếu một thứ ( ông muốn nói đến cây quỳnh cành dao trong truyện Kiều của ND ) xong trả lại hộ chiếu kèm nụ cừơi rất tươi .
Điều này một lần nữa củng cố niềm tin " ngừời mình dù sao cũng dễ thương " của kẻ viết bài .
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Tô Châu
Hàng Châu
Hàng Châu
Đức Thắng Môn
Tô Châu
Phim trường Vô Tích
Tô Châu
Chùa Hàn San
Miếu Nhạc Phi
Di Hòa Viên
Huong ngoc- Tổng số bài gửi : 295
Join date : 28/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Ha ha, dạo này chị HN chịu khó chu du thiên hạ ghê hén.
Cám ơn chị HN chịu khó kể chiện đi xa cho bà con cùng du lịch ké, đủ cả chi tiết, bình luận, điển tích, hình ảnh ... đủ cả !
Vậy là họ không đánh trúng HLT này rồi.
Khổng Tử nói "Phú nhi khả cầu dã, tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi; như bất năng khả cầu, tòng ngô sở hảo"
Không dám ăn là đúng rồi. Lỡ đầu bếp hiện nay vẫn áp dụng đúng y chang như cái công thức này thì .. ô hô ai tai !
Góp dzui với chị HN vài tấm hình Bắc Kinh nè:
Từ Vạn lý trường thành nhìn xuống:
Thiên đàn
Tử cấm thành
Cám ơn chị HN chịu khó kể chiện đi xa cho bà con cùng du lịch ké, đủ cả chi tiết, bình luận, điển tích, hình ảnh ... đủ cả !
Huong ngoc đã viết:
Linh hay không chưa biết, nhưng quả thật, ngừơii TQ đã khéo đánh vào tâm lý ưa làm giàu , thích tài lộc của mọi sắc tộc trên thế giới để quảng bá thuật phong thủy, thờ linh vật .v.v và ngành du lịch của họ thu về không ít ngọai tệ từ những nhóm khách như thế này
Vậy là họ không đánh trúng HLT này rồi.
Khổng Tử nói "Phú nhi khả cầu dã, tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi; như bất năng khả cầu, tòng ngô sở hảo"
Huong ngoc đã viết:Sau khi ăn xong, nhà sư mở bếp lò, lấy thịt bỏ vào chảo trổ tài . Cứ mỗi lần thò tay vào nách, vo viên một cục đất cho vào chảo thịt, thì mùi thơm vang xa tới tận cuối thành , thiên hạ chúng sinh ngửi mùi theo chân nhau sắp hàng chờ mua
Người chủ quán thế là lời to, và mang công thức Tế Điên truyền lại phổ biến , nấu nướng… thành ra món sườn heo Vô Tích ngày nay .
Không dám ăn là đúng rồi. Lỡ đầu bếp hiện nay vẫn áp dụng đúng y chang như cái công thức này thì .. ô hô ai tai !
Góp dzui với chị HN vài tấm hình Bắc Kinh nè:
Từ Vạn lý trường thành nhìn xuống:
Thiên đàn
Tử cấm thành
Hoàng Lão Tà- Admin
- Tổng số bài gửi : 1530
Join date : 11/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Lại góp thêm mấy tầm Hàng Châu:
và show diễn rất hoành tráng:
và show diễn rất hoành tráng:
Hoàng Lão Tà- Admin
- Tổng số bài gửi : 1530
Join date : 11/12/2009
Re: Từ từ viết ...
Bài viết quá công phu , cảm ơn thí chủ HN . Hình của HLT cũng đẹp lém đó
Lôi Vũ- Tổng số bài gửi : 131
Join date : 14/12/2009
Trang 2 trong tổng số 5 trang • 1, 2, 3, 4, 5
Trang 2 trong tổng số 5 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Thu 30 Nov 2023, 03:16 by mùa xuân
» Sao chưa ai chịu nghêu ngao ?
Wed 29 Nov 2023, 03:40 by mùa xuân
» Ru gọi người tình
Wed 10 May 2023, 15:42 by Hoàng Lão Tà
» Một thời ly loạn
Sun 07 May 2023, 14:51 by huuhoi
» Khổng Tử Phiếm Đàm
Tue 02 May 2023, 15:44 by Hoàng Lão Tà
» Trang Thơ Tuyền Linh
Tue 08 Jun 2021, 03:00 by Cỏ Lạ
» TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Mon 07 Jun 2021, 08:43 by Hoàng Lão Tà
» TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Mon 07 Jun 2021, 08:40 by Hoàng Lão Tà
» Tình khúc Tuyền Linh Nguyễn Văn Thơ
Mon 07 Jun 2021, 08:30 by Hoàng Lão Tà
» Tình khúc Tuyền Linh Nguyễn Văn Thơ
Mon 01 Mar 2021, 11:40 by tuyenlinh47